Latest News From Our Blog

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 09.07.2023

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 09.07.2023

By H'Dên in Thanh niên on 4 Tháng Bảy, 2023

Chúa nhật 09.07.2023.

  1. Đề tài: CHÚA NHẬT KINH THÁNH.
  2. Kinh Thánh: Thi Thiên 119:1-16.
  3. Câu gốc: “Phước cho những người trọn vẹn trong đường lối mình, đi theo luật pháp của Đức Giê-hô-va” (Thi thiên 119:1).
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề.
  5. Thể loại: Kịch.

* CHỈ DẪN: Kịch.

  1. Mời vài người trong ban chấp sự của Hội Thánh nhóm chung với ban thanh niên làm giám khảo.
  2. Cách thực hiện chương trình.

* Cách 1: Từ nhiều tuần trước, mỗi nhóm của ban thanh niên họp lại để soạn và tập một vở kịch ngắn với đề tài “Kinh Thánh”. Tùy theo số nhóm mà định thời gian của vở kịch, nhưng không được quá 15 phút.

* Cách 2: Trước giờ nhóm, ban hướng dẫn chia ban thanh niên ra làm 3 nhóm. Đến tiết mục kịch 5 phút, ban hướng dẫn giao cho mỗi nhóm một câu chuyện ngắn với đề tài “Kinh Thánh”. Trong 20 phút, các nhóm phải biến câu chuyện thành vở kịch, phân vai và tập kịch.

– Các nhóm lần lượt diễn kịch.

– Cách chấm điểm.

+ Thời gian: Đúng giờ (5’ hoặc 15’) 10 điểm. Mỗi phút dư bị trừ một điểm.

+ Tinh thần: Tất cả nhóm viên đều tham gia vào vở kịch: 10 điểm. Thiếu một người trừ 1 điểm.

+ Diễn xuất: 10 điểm.

+ Nội dung: 10 điểm (nếu là vở kịch tự chọn).

– Phát thưởng.

* CÂU CHUYỆN THAM KHẢO.

KINH THÁNH LÀM CHO GIÀU CÓ & HẠNH PHÚC.

Tại kinh thành Luân Đôn, trên một gác xếp tồi tàn của một ngôi nhà nọ, có một cậu con trai tên là Tom Reed. Cậu bị què chân rất đáng thương, thỉnh thoảng mới có thể lê ra góc phố, quét đường lấy một vài đồng tiền lẻ. Lâu lâu, cậu cũng đi được quanh góc phố, đến một nhà thờ nhỏ ở đó để nghe người ta nói về Chúa Giê-xu và tình yêu thương của Ngài.

Trong đời cậu chỉ có hai người bạn: Cụ già cho cậu cơm ăn và Jacque Lee. Một ngày kia, Jacque đến tạm biệt Tom vì phải về quê, theo đuổi nghề nghiệp ở một nơi mới. Jacque tặng Tom một đồng làm quà từ biệt, và dặn Tom phải dùng nó mua thứ gì mà “cậu ưa thích đặc biệt”. Tom liền nói với bạn rằng, mình thích là một quyển Kinh Thánh. Jacque cười và cố thuyết phục Tom bỏ ý định đó. Jacque nói:

– Sách ấy chỉ để cho những người tài giỏi, học thức, chứ không phải cho bọn mình đâu!

Nhưng Tom cố năn nỉ, sau cùng Jacque đành chiều ý bạn đi mua một quyển Kinh Thánh. Lúc tạm biệt bạn, Jacque nói:

– Người bán sách bảo rằng quyển sách này tốt lắm, và còn có thể làm cho anh giàu có, sung sướng!

Chẳng bao lâu Tom đã đọc hết Kinh Thánh. Lời Chúa đầy dẫy lòng cậu, đến nỗi cậu cảm thấy mình phải làm một việc gì đó cho Chúa Cứu Thế, và cho các bạn tội lỗi của mình. Vì thế, hằng ngày cậu không uống sữa, để lấy tiền mua giấy và bút chì, bắt đầu chép những câu Kinh Thánh vào những mảnh giấy nhỏ. Và sau khi cầu nguyện, nhỏ nước mắt trên những mảnh giấy đó, cậu viết ở phía ngoài mấy chữ: “Hỡi khách qua đường, hãy đọc!”, rồi quăng từ cửa sổ xuống đường.

Ngày kia, có một người ăn mặc lịch sự bước lên cầu thang và hỏi thăm có phải Tom là người đã quăng những mảnh giấy này qua cửa sổ không. Biết chính là Tom, ông cảm động lắm, nói rằng ông đến để cám ơn Tom vì ơn phước mà Tom đã đem đến cho ông. Con trai ông đang bệnh gần chết ở quê nhà đã xin ông kiếm cách nào đó hầu việc Đức Chúa Trời, để cho sau này ông khỏi phải đi gặp Chúa với hai bàn tay trắng. Tình cờ, ông lượm được một mảnh giấy nhỏ, trong đó có câu Kinh Thánh: “Trong khi còn ban ngày, Ta phải làm trọn những việc của Đấng đã sai Ta đến” (Giăng 9:4). Câu Kinh Thánh đó đã thay đổi cả đời ông. Để đáp lại lời cảm ơn của ông, Tom nói:

– Tôi chỉ viết thôi, nhưng Chúa thì ban phước.

Từ đó, ông kia lo nuôi nấng, chăm sóc Tom. Ông ấy ra đi và sống theo lời Chúa. Ông xây một nhà thờ để kỷ niệm con trai mình, và nhờ đó có nhiều người được cứu. Ông nói với các bạn bè giàu có của mình rằng: “Nếu không biết làm việc cho Đức Chúa Trời, thì chứng tỏ mình không biết Ngài, vì làm việc tức là yêu thương, và yêu thương tức là làm việc”.

KINH THÁNH THÍCH HỢP CHO MỌI THỜI ĐẠI.

Bác sĩ Dean khi ở Trung Quốc có nói chuyện với một người Trung Hoa trí thức về vấn đề “Sách Thánh”. Ông quả quyết với người ấy rằng, sách này rất xưa. Ông đưa cho người ấy một bản để xem thử. Ít lâu sau người ấy trở lại, nhìn ông với vẻ đắc thắng, rồi nói:

– Ông bảo tôi rằng quyển sách của ông rất xưa, thế mà đoạn này, (vừa nói người ấy vừa chỉ vào Rô-ma đoạn 1), chính là do ông viết ra từ khi ông qua đây, vì ông biết mọi điều về dân Trung Hoa chúng tôi.

Rồi người ấy đọc lên:

“Họ đầy dẫy mọi sự không công bình, độc ác, tham lam, hung dữ, chan chứa những điều ghen ghét, giết người, cãi lẫy, dối trá, giận dữ, hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ, dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót” (Rô-ma 1:29-31).

Người ấy nói tiếp: Nếu là sách xưa thì tại sao lại nói đúng những tội của dân tộc Trung Hoa chúng tôi trong thời đại này được?

Bác sĩ Dean trả lời: Vì Kinh Thánh là Lời Hằng sống của Đức Chúa Trời, nên thích hợp cho mọi thời đại và mọi dân tộc trên thế giới.

 

KHÔNG TIN LỜI ĐỨC CHÚA TRỜI SẼ HỐI TIẾC.

Người ta kể rằng, ở nước Anh có một điền chủ muốn dạy cho các nông dân của ông một bài học về sự tin cậy Đức Chúa Trời. Ông hứa với các tá điền rằng, một ngày nào đó sẽ trả dùm tất cả các món nợ của họ, nếu họ đem đến cho ông những giấy tờ văn khế vay mượn của họ, và bằng lòng nhận ơn của ông.

Sáng hôm ấy, ông ngồi trong văn phòng mình chờ đợi cho đến trưa, đúng như lời ông đã thông báo khắp nơi. Những tá điền nhóm lại ngoài phố, xầm xì không biết điền chủ có thâm ý gì. Vì vậy, họ cố đợi xem có ai vào để biết vị điền chủ có thật rộng lượng như điều ông đã thông báo không, và nếu đó là thật thì họ sẽ vào xin.

Bóng mặt trời càng lúc càng lên cao mà chẳng ai trong vòng những tá điền chịu bước vào cả. Sau hết, có một cặp vợ chồng già nọ tiến tới, lò mò bước lên tam cấp và đến gần cửa. Đám đông bên ngoài bèn kéo lại vây quanh hai cụ và hăm hở dặn rằng: “Hai cụ nhớ mau mau ra cho chúng tôi biết kết quả nhé!”

Hai vợ chồng già loạng choạng bước vào. Vị điền chủ tiếp đón họ cách nồng hậu, nhận lấy các tờ khai nợ của họ, lật qua lật lại xem rất kỹ, rồi vui vẻ lấy tiền ra đưa cho họ. Ông còn niềm nở hỏi họ có cần ông giúp đỡ thêm gì về cơm áo không? Ông cho biết rằng, ông có dành riêng một số tiền để giúp cho các anh em tá điền, nhưng không ai chịu để ông giúp. Bởi đó, ông tặng cho hai cụ một số tiền đủ để mua một căn nhà nho nhỏ, và một số khác để hai vợ chồng già vui sống. Hai cụ già quá vui sướng, nước mắt trào tuôn vì cảm động, rối rít cảm ơn vị ân nhân.

Hai cụ đứng dậy tạm biệt ông chủ thì ông giữ họ lại, vui vẻ trò chuyện cho đến khi đồng hồ gõ mười hai tiếng. Đến lúc đó, ông chủ mới đứng dậy mở cửa tiễn họ ra về và nói: “Thời hạn mà tôi đã thông báo đến đây đã hết, vì tôi có nhiều việc khác cần phải đi ngay. Thôi chào hai cụ nhé!”

Trong khi hai cụ già khập khễnh bước xuống tam cấp, thì đoàn nông dân, tá điền chạy ù lại vây lấy ông bà cụ, hỏi thăm rối rít:

– Sao! Ông chủ có trả dùm nợ cho hai cụ không? Ông chủ có làm thật như điều ông đã nói không?

Hai cụ già nhìn chăm vào mặt họ với vẻ hết sức ngạc nhiên và nói cách quả quyết: – Có chứ! Sao lại không?

Bấy giờ các anh em tá điền mới hối hả chạy tới trước cửa, định kéo ào vào. Nhưng vị chủ điền đã bước ra, cúi chào họ cách lễ phép và nói:

– Chào bà con! Thật tiếc là bà con đến trễ quá. Tôi có việc cần phải đi ngay. Thời hạn đã hết, dịp tiện đã qua rồi!

Ôi, mọi người đều hết sức hối tiếc vì đã không tin lời vị điền chủ. Qua ngày Chúa nhật sau, khi ông điền chủ đứng trong nhà thờ để nói chuyện với họ về những lời hứa của Chúa Giê-xu và về ý nghĩa của những lời ấy, thì khác hơn mọi lần trước, họ đều nhận thức rằng không tin là một sự dại dột. Còn tin Đức Chúa Trời và làm theo mọi lời Ngài phán thì là một phước hạnh.

ĐÓ LÀ SÁCH CỦA CHA TÔI CHO.

Trước đây, tại phía Bắc của Mê-xi-cô, có một thời họ rất khan hiếm Kinh Thánh. Một ngày kia, người cha cho con trai mình một cuốn Kinh Thánh và nói rằng: “Con ơi, cha cho con cuốn sách này, là sách quý nhất trong những sách mà cha có. Con hãy đọc cho kỹ, vì trong sách ấy có nhiều sự dạy dỗ quý báu”.

Sau đó ít lâu, người cha qua đời. Người con hằng ngày đọc Kinh Thánh và lấy làm thích thú lắm. Một hôm em đem Kinh Thánh đến trường, nhưng trường của em là một trường Công giáo. Giáo sư trông thấy liền quở trách:

– Sách này không phải là sách để em đọc. Em muốn đem sự lộn xộn đến trường này hay sao?

Nói xong, vị giáo sư tịch thu cuốn Kinh Thánh. Em khóc lóc xin lại cũng không được. Thời gian trôi qua, em nhỏ ấy lớn lên trong sự xa vắng lời Chúa. Một hôm, nghe tiếng hát từ xa vọng lại, em lần tới một nhà thờ Tin lành. Lúc em bước vào là lúc ông truyền đạo đang đọc trước hội chúng một đoạn Kinh Thánh. Vừa nghe qua, em liền nói với ông truyền đạo rằng:

– Ông ơi, cuốn sách mà ông đang đọc đó là sách của cha con cho con. Sách của con.

Em nói thế vì em không biết có nhiều cuốn Kinh Thánh chứ không phải chỉ có một cuốn của em mà thôi. Ông truyền đạo lấy làm khó hiểu và hỏi: – Con nói gì vậy?

Em đáp: – Cuốn sách ông đang đọc đó là sách của con. Con có thể chứng minh được.

Nói xong, em đọc cho ông truyền đạo nghe nhiều câu Kinh Thánh mà em đã thuộc lòng từ khi còn nhỏ. Ông truyền đạo bật cười, nhưng rất cảm phục cậu bé có lòng thành thật yêu mến Kinh Thánh, nên tặng ngay cho em một cuốn mới.

Em đem Kinh Thánh về, say mê đọc và nhận được nhiều sự dạy dỗ quý báu trong lời Chúa. Sau đó không lâu, em được biến đổi, được tái sinh và sau này trở thành người truyền giảng Tin lành cho đồng bào mình. 

CUỘC ĐỜI VUI MỪNG NHỜ CHÚA GIÊ-XU VÀ KINH THÁNH.

Tại Ấn Độ, có một người vì tin theo Chúa Giê-xu nên bị cha mẹ, anh em vô tín đánh đập tàn nhẫn rồi đuổi ra khỏi nhà. Anh đến trọ cùng họ hàng thân thích, nhưng họ cũng khinh chê và ghét bỏ. Dù gặp hoàn cảnh đó, anh vẫn cứ một lòng theo Chúa, miệng luôn tươi cười hát ca ngợi Chúa, chẳng chút gì buồn bã. Nhiều người thấy vậy, hỏi anh:

– Tại sao anh chịu đựng được khổ nạn lớn như thế?

Với vẻ ngạc nhiên, anh đáp:

– Thật là lạ, nhiều người chỉ biết hỏi tại sao tôi chịu nổi sự khổ nạn lớn như thế, mà chẳng ai hỏi tôi, tại sao tôi có sự vui mừng, bình an như thế?

Người khách có vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao tin Chúa Giê-xu có sự vui mừng?

Anh ta đáp:                                                                                                                                                                                                                                                                                                   

– Tôi có ba sự vui mừng lớn. (Anh lấy tay chỉ lên trời, nói): Thứ nhất, tôi có Chúa Giê-xu ở trên đó. (Anh chỉ vào quyển Kinh Thánh rồi nói): “Thứ hai, tôi có Chúa Giê-xu ở trong quyển Kinh Thánh này”. (Rồi chỉ vào lòng rồi nói): “Thứ ba, tôi có Chúa Giê-xu ngự trị và làm Chủ tấm lòng và cuộc đời tôi”.

Vì vậy, tôi luôn tràn ngập vui mừng đến nỗi không thể nào buồn được.    

 

Post CommentLeave a reply