CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 08.09.2024
in Thanh niên on 6 Tháng Chín, 2024
Chúa nhật 08.09.2024.
- Đề tài: CHÚA LÀ NGUỒN TIẾP TRỢ.
- Kinh Thánh: Xuất Ê-díp-tô Ký 16.
- Câu gốc: “Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Này, ta sẽ từ trên trời cao làm mưa bánh xuống cho các ngươi. Dân sự sẽ đi ra, mỗi ngày nào thâu bánh đủ cho ngày ấy, đặng ta thử dân coi có đi theo luật lệ của ta hay chăng” (Xuất Ê-díp-tô Ký 16:4).
- Đố Kinh Thánh: Thi thiên 41– 50.
- Thể loại: Thuyết trình.
* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 11.08.2024.
* TÀI LIỆU THAM KHẢO.
Qua bài học hôm nay, chúng ta sẽ thấy rằng Đức Chúa Trời nhận lấy trách nhiệm nuôi dưỡng và cung cấp mọi thứ cần dùng cho đời sống hằng ngày của dân sự.
I. ĐOÀN DÂN THAN THỞ (16:2-3).
Đi trong đồng vắng được 16 ngày thì đoàn dân di tản hết lương thực. Lúc ấy, cả hội chúng Y-sơ-ra-ên oán trách Môi-se và A-rôn tại nơi đồng vắng: “hai người dẫn dắt chúng tôi vào nơi đồng vắng nầy đặng làm cho cả đoàn dân đông nầy đều bị chết đói” (câu 3b). Đây là lần thứ ba họ oán trách hai nhà lãnh đạo của mình. Dân này tuy thấy phép lạ của Đức Chúa Trời nhưng chưa đặt lòng tin vào lời hứa của Ngài về miền đất hứa tương lai. Thái độ oán trách nơi đồng vắng là kết quả của lòng bất mãn khi mọi việc không xảy ra đúng theo ý họ. Đức Chúa Trời muốn dân sự của Ngài phải thật dứt khoát với nếp sống nô lệ cũ, bước đi với Ngài trong đức tin và dám trả giá khi họ chọn bước đi theo Chúa.
II. LỜI HỨA CỦA CHÚA (16:4-5).
Dân Do-thái phải đương đầu với nhiều khó khăn về vật chất lẫn tinh thần trên đoạn đường sa mạc. Có người lại cho rằng Đức Chúa Trời không lo chu đáo cho họ. Xét lại từng giai đoạn một của cuộc hành trình, chúng ta nhận thấy mỗi sự khó khăn đã xảy đến là một bài học về đức tin của họ, và mỗi lần gặp khó khăn là thêm một sự tỏ bày về quyền năng của Đức Chúa Trời. Như Phao-lô diễn giải: “Họ ăn một thức ăn thiêng liêng và uống một thứ nước uống thiêng liêng” (1Cô-rinh-tô 10:3-4).
Đức Chúa Trời sai Môi-se truyền dân sự lời Ngài hứa sẽ cung cấp cho họ lương thực hằng ngày suốt 40 năm di hành trong sa mạc. Tuy nhiên có vài điều Ngài muốn họ phải làm. Thứ nhất, họ phải sẵn sàng chấp nhận sự cung cấp của Ngài. Thứ nhì, họ phải đích thân đi ra ngoài đồng để thu nhặt thực vật Ngài ban cho ngày nào đủ cho ngày ấy. Thứ ba, họ phải biệt riêng ngày thứ bảy để nghỉ ngơi. Ở đây, Chúa muốn nhắc nhở chúng ta phải sống vâng phục và trông cậy vào Chúa trong mỗi ngày của đời sống mình.
III. MÔI-SE VÀ A-RÔN TRẢ LỜI DÂN SỰ (16:6-7).
Dân Do-thái xem Môi-se và A-rôn như hai thủ phạm gây ra tình trạng đói kém. Môi-se và A-rôn khuyên họ chớ nên phàn nàn kêu rêu nữa, mà phải ôn lại những gì Chúa đã ban cho họ trong suốt thời gian qua, và mở mắt thuộc linh của họ để chiêm ngưỡng được sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Môi-se như muốn nói với dân sự rằng “Chúng ta là ai mà các ngươi oán trách chúng ta” nhắc cho chúng ta nhớ rằng người lãnh đạo hội thánh của Chúa chỉ là tôi tớ phục vụ chủ mình. Nếu người lãnh đạo có làm sai ý Chúa, thì Chúa sẽ khiển trách người. Nhưng nếu người làm theo ý muốn Chúa thì Ngài là Đấng chịu trách nhiệm về điều gì xảy đến mà không như ý muốn mọi người.
IV. CHÚA LÀ NGUỒN TIẾP TRỢ (16:13-18).
Nhiều người khi đói khát thường hay cau có và phàn nàn. Đức Chúa Trời không muốn thấy dân sự Do-thái đổ sự oán trách lên Môi-se và A-rôn nữa. Đức Chúa Trời dùng vật có sẵn trong thiên nhiên và những gì chưa hề có trong thiên nhiên mà cung cấp cho dân sự. Cụ thể, Ngài ban cho họ chim cút thay thịt và bánh Ma-na từ trời là vật mắt họ chưa từng trông thấy. Họ lấy làm ngạc nhiên mà hỏi nhau “Cái gì vậy?”. Môi-se giải thích cho họ rằng đó là bánh Đức Chúa Trời ban cho họ đặng làm thức ăn hằng ngày. Chúa có ra lệnh cho họ chỉ lượm vừa đủ cho sức của mỗi người ăn, đừng lo thiếu mà tranh giành hay tích lũy. Chúng ta học được phép lạ của Chúa rất phi thường. Đức Chúa Giê-xu cũng đã từng dùng năm cái bánh và hai con cá mà cho năm ngàn người ăn no nê (9:10-15). Những gì chúng ta nhận lãnh được hằng ngày để nuôi sống bản thân mình cũng chính là những phép lạ do sự cung cấp của Chúa cho chúng ta vậy.