Chuyên mục: Thanh niên

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 19.05.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 19.05.2024

in Thanh niên on 13 Tháng Năm, 2024

Chúa nhật 19.05.2024.

  1. Đề tài: LỄ NGŨ TUẦN.
  2. Kinh Thánh: Giăng 14-16.
  3. Câu gốc: Mọi điều đó là công việc của đồng một Đức Thánh Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân phát sự ban cho riêng cho mỗi người” (1Cô-rinh-tô 12:11).
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề.
  5. Thể loại: Chia sẻ.

* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 31.03.2024.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

 Công việc của Đức Thánh Linh rất vĩ đại, kỳ diệu, công việc Ngài trong vũ trụ, trong loài người nhất là trong dân Y-sơ-ra-ên và trong Hội Thánh. Từ khi Đức Thánh Linh giáng lâm vào ngày lễ Ngũ Tuần cho đến khi Chúa Giê-xu tái lâm, được gọi là thời đại của Đức Thánh Linh. Mặc dù là thời đại của Đức Thánh Linh, nhưng Ba Ngôi Đức Chúa Trời lúc nào cũng đồng tâm, hiệp nhất.

Nhờ Đức Thánh Linh, chúng ta học về công việc của Ngài được ghi trong Giăng 14, 15 và 16.

  1. ĐẤNG YÊN ỦI Ở VỚI CHÚNG TA ĐỜI ĐỜI.

“Ta lại sẽ nài xin Cha, Ngài sẽ ban cho các ngươi một Đấng yên ủi khác để ở với các ngươi đời đời” (Giăng 14:16).

Trong 3 đoạn này có 4 lần gọi Đức Thánh Linh là Đấng yên ủi (14:16,26; 15:26; 16:7), cũng có nghĩa là Đấng nâng đỡ, hướng dẫn, biện hộ và cố vấn.

Giăng 14:1-14, Chúa Giê-xu báo trước cho các môn đồ rằng Ngài sẽ đi sắm sẵn cho họ một chỗ ở trên trời, rồi sẽ trở lại đem họ về cùng Ngài. Nghe vậy, các môn đồ bối rối. Thô-ma hỏi: “Lạy Chúa, chúng tôi chẳng biết Chúa đi đâu?” Phi-líp thưa: “Lạy Chúa, xin chỉ Cha cho chúng tôi…”.

Biết ý tưởng của các môn đồ, Chúa an ủi họ: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, kẻ nào tin ta, cũng sẽ làm việc ta làm, lại cũng làm việc lớn nữa, vì ta đi về cùng Cha. Các ngươi nhân danh ta mà cầu xin điều chi mặc dầu, ta sẽ làm cho, để Cha được sáng danh nơi Con. Nếu các ngươi nhân danh ta mà cầu xin điều chi, ta sẽ làm cho” (Giăng 14:12-14).

Lúc ấy, các môn đồ chưa hiểu hết lời hứa của Chúa, nhưng họ được an ủi lắm. Thật vậy, sau khi Chúa về trời, các môn đồ đã làm việc Chúa làm như chữa bệnh, đuổi quỷ, kêu kẻ chết sống lại… Họ cũng làm việc lớn hơn việc Chúa làm nữa, đó là truyền giảng Tin Lành, không phải chỉ tại Giê-ru-sa-lem, Giu-đê, mà đến Sa-ma-ri, các nước Á Châu, các nước Âu Châu một cách kết quả. Đó là chỉ một bài giảng của Phi-e-rơ tại Giê-ru-sa-lem đã có 3.000 người được cứu, rồi lên 5.000 rồi nhiều lắm cho đến mấy vạn người (Công vụ 21:20). Chúa đã nhậm lời cầu nguyện của họ.

Giăng 14:15-24. Lời hứa trên chưa đủ làm cho các môn đồ yên tâm, nên Chúa hứa thêm rằng, vì họ yêu Ngài, nên Ngài sẽ xin Cha ban cho họ một Đấng yên ủi khác thay cho chính mình Ngài. Chúa Giê-xu chỉ ở với họ một thời gian, còn Đức Thánh Linh ở với họ đời đời. Chúa Giê-xu ở bên cạnh họ, còn Đức Thánh Linh ở trong họ. Ngài còn hứa không để họ mồ côi, cô đơn nhưng Ngài sẽ đến với họ, không phải chỉ một mình Ngài, mà có cả Đức Chúa Trời cùng đến. Như thế thì Ba Ngôi Đức Chúa Trời: Cha, Con, Thánh Linh đến ngự trong lòng họ như ngự vào một đền thờ nguy nga nhất. Đồng thời họ cũng ở trong Chúa và trở nên một cùng Ngài.

Trên đây là một giáo lý mới, nên các môn đồ lấy làm khó hiểu. Vì vậy, Chúa mượn cây nho để giải thích (Giăng 15:1-17).

Sau khi dự Lễ Vượt Qua và Tiệc Thánh tại phòng cao, Chúa và các mồn đồ đã đi khỏi đó về hướng vườn Ghết-sê-ma-nê. Ngang qua cổng đền thờ, Ngài thấy trên đó có chạm một cây nho bằng vàng, Ngài liền phán: “Ta là gốc nho thật”. Ngài muốn nói: Cây nho trên cổng đền thờ là cây nho không thật, dầu là bằng vàng, Ngài là cây nho thật. Rồi Chúa tiếp tục mượn hình ảnh cây nho dạy về mối liên hệ mật thiết.        

Cây nho bao gồm gốc và nhánh. Gốc không sinh ra trái, mà nhánh. Nhưng nhánh tự mình không sinh trái được, mà phải nhờ gốc cung cấp dinh dưỡng. Niềm hãnh diện của cây nho là nhánh nho sanh nhiều trái.

Chúa muốn dạy rằng chúng ta cần có Ngài mới sống, Ngài cần có chúng ta hầu việc mới có kết quả. Chúng ta đừng nhờ vào năng lực, tài trí của mình mà hướng lòng về Chúa Giê-xu, ở trong Ngài để nhận được mọi nhu cầu.

Kinh nghiệm của các môn đồ khi được Chúa ở với họ và họ ở với Chúa, không tốt bằng khi họ được Chúa ở trong họ và họ ở trong Chúa.

Trong ngày Lễ Ngũ Tuần, tất cả đều được đầy dẫy Đức Thánh Linh, tức là Chúa ở trong họ và họ ở trong Chúa, nên đời sống của họ được thay đổi hoàn toàn, thay vì sợ hãi mà chối Chúa trước mặt những kẻ bắt bớ Ngài, thì bấy giờ cũng trước mặt những kẻ đó, lại tỏ lòng tin cậy quả quyết, Phi-e-rơ dõng dạc đứng lên với mười một môn đồ, dùng Kinh Thánh chứng minh cho sự vu khống của những kẻ cho họ là say rượu. Ông nói: “Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời nầy, ông lên án họ đã đóng đinh Đấng Cứu Thế trên thập tự giá, làm Chúa và Đấng Cứu Thế” (Công vụ 2:36). Kết quả có 3.000 người bị thuyết phục và được cứu.

Tiếp theo là Phi-e-rơ và Giăng cùng lên đền thờ, một già một trẻ tay cầm tay, đồng lòng, hiệp ý, các phép lạ đã xảy ra, nên số người được cứu lên đến 5.000 người. Phi-e-rơ và Giăng bị dẫn đến toà công luận, bị chất vấn, bị đe doạ, bị cấm đoán, bị ngồi tù, nhưng họ cứ dạn dĩ, thản nhiên làm chứng cho mọi người về Chúa Giê-xu đã chết và sống lại. Sách Công vụ các sứ đồ, là công việc của Đức Thánh Linh làm qua các sứ đồ. Đó là ứng nghiệm lời hứa của Chúa trong Giăng 14:12. Bấy giờ các sứ đồ thương yêu, tha thứ, hoà thuận, hiệp nhất. Tất cả đều có chung một mục đích là tôn vinh Chúa, làm tròn trọng trách Ngài giao, bất chấp sống chết.

  1. ĐẤNG YÊN ỦI DẠY DỖ VÀ NHẮC NHỞ CHÚNG TA.

“Nhưng Đấng yên ủi, tức là Đức Thánh Linh mà Cha sẽ nhơn danh ta sai xuống, Đấng ấy sẽ dạy dỗ các ngươi mọi sự, nhắc lại cho các ngươi nhớ mọi điều ta đã phán cùng các ngươi” (Giăng 14:26).

  1. Dạy Dỗ Mọi Sự.

Chúa đã dạy dỗ chung cho bốn, năm ngàn người, không kể đàn bà và con trẻ, nhưng Ngài dành thì giờ nhiều nhất dạy dỗ riêng mười hai môn đồ những chân lý cao sâu mà Ngài chưa từng dạy dỗ dân chúng. Ngay sau khi dạy dỗ dân chúng, các môn đồ còn hỏi riêng Ngài những điều họ chưa hiểu (Ma-thi-ơ 13:36, 15:15, Mác 4:34). Nhất là sau khi sống lại, Chúa dành trọn 40 ngày dạy dỗ họ về nước Đức Chúa Trời (Công vụ 1:3). Nhưng cũng chưa đủ.

Phao-lô không như các môn đồ được Chúa trực tiếp dạy dỗ. Thử hỏi: ai đã dạy Phao-lô những chân lý muôn đời mà ông đã viết trong các thơ tín Rô-ma, 2Cô-rinh-tô, Ga-la-ti, Ê-phê-sô, Phi-líp, Cô-lô-se, 2Tê-sa-lô-ni-ca, 2Ti-mô-thê, Tít và Phi-lê-môn? – Chính Đức Thánh Linh đã dạy Phao-lô. Chúng ta thường gọi đó là mặc khải hay khải thị, nghĩa là Đức Chúa Trời tiết lộ, bày tỏ. Kinh nghiệm như vậy Phao-lô viết: “Đức Chúa Trời đã dùng Đức Thánh Linh để bày tỏ những sự dạy dỗ cho chúng ta, vì Đức Thánh Linh dò xét mọi sự, cả đến sự sâu nhiệm của Đức Chúa Trời nữa” (1Cô-rinh-tô 2:10).

Ngày nay chúng ta không còn được mặc khải, vì sự mặc khải Đức Chúa Trời ban cho chúng ta trong Kinh Thánh đã đầy đủ trọn vẹn (Khải Huyền 22:18,19), chúng ta phải nhờ Đức Thánh Linh soi sáng để hiểu những sự dạy dỗ đã ghi.

  1. Nhắc Nhở Mọi Điều Chúa Đã Phán.

Trong ba năm hơn, Chúa đã làm biết bao việc, dạy dỗ biết bao điều, tâm trí con người không thể nào nhớ hết. Nhưng nhờ Đức Thánh Linh nhắc nhở, sứ đồ Ma-thi-ơ đã viết 28 đoạn, Phi-e-rơ được Đức Thánh Linh nhắc nhở mọi sự, Mác đã ghi chép một cách kỹ lưỡng và thứ tự… Trong một thư tín, Phi-e-rơ đã nhấn mạnh rằng: “Vả, khi chúng tôi đã làm cho anh em biết quyền phép và sự đến của Đức Chúa Giê-xu Christ chúng ta, thì chẳng phải là theo những chuyện khéo đặt để, bèn là chính mắt chúng tôi đã ngó thấy sự oai nghiêm Ngài. Vì Ngài đã lãnh sự tôn trọng, vinh hiển từ nơi Đức Chúa Trời Cha Ngài, khi Đấng tôn nghiêm rất cao phán cùng Ngài rằng: Nầy là con yêu dấu của Ta, đẹp lòng ta mọi đường, chính chúng tôi đã từng nghe tiếng ấy đến từ trời, lúc chúng tôi ở với Ngài trên hòn núi thánh” (2Phi-e-rơ 1:16-18).

Lu-ca không phải là một sứ đồ, mà là một sử gia, đã từng sống tại Palestin trong thời Chúa Giê-xu còn trên đất, nên đã biết một số công việc và sự dạy dỗ của Ngài. Hơn nữa, ông đã nghe được nhiều thông tin từ bà Ma-ri và các sứ đồ. Đức Thánh Linh cũng nhắc ông nhớ mọi sự, nên ông đã ghi lại một cách chính xác, đáng tin.

Giăng là một trong các sứ đồ được Chúa yêu. Đi những nơi quan trọng, Chúa chỉ đem theo Phi-e-rơ, Giăng và Gia-cơ. Ngoài ra, ông còn được gần gũi với Chúa hơn hết là nghiêng mình trên ngực Ngài. Nhờ đó, ông nghe nhiều, hiểu nhiều và cũng được Đức Thánh Linh nhắc nhở nên ông đã ghi lại những điều rất quan trọng và thú nhận rằng không thể nào ghi hết mọi sự (Giăng 21:24-25).

Đức Thánh Linh đã làm 2 việc liên tục và thường xuyên: Dạy dỗ và nhắc nhở, khi Ngài nhắc nhở điều cũ thì dạy dỗ điều mới, và cứ như vậy Đức Thánh Linh đã dạy dỗ và nhắc nhở Ma-thi-ơ chép gia phả của Chúa Giê-xu từ trên xuống dưới, ngược lại Ngài dạy dỗ và nhắc nhở Lu-ca chép gia phả của Chúa Giê-xu từ dưới lên trên, nhưng cả hai đều có ý nghĩa và chính xác. Riêng Giăng 1:18, ông đã giới thiệu Chúa Giê-xu một cách độc đáo. Nhất là gia phả của Ngài ông chỉ tóm lại bằng câu tuyệt diệu: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” (1:1). Nếu không được Đức Thánh Linh dạy dỗ và nhắc nhở, chẳng hề trong đời có người nào đã viết một câu như vậy.

Nhờ Đức Thánh Linh dạy dỗ và nhắc nhở, các trước giả Tân Ước đã đem mọi sự xảy ra mà chứng minh rằng dự ngôn của các tiên tri trong Cựu Ước đã ứng nghiệm. Câu này được nhắc lại những lần trong mọi trường hợp: “Vậy, cho ứng nghiệm lời tiên tri…”  Mục đích của tác giả muốn nói: Giê-xu là Đấng Cứu Thế.

III. ĐẤNG YÊN ỦI LÀM CHỨNG VỀ CHÚA GIÊ-XU.

“Khi nào Đấng Yên Ủi sẽ đến, là Đấng ta sẽ bởi Cha sai xuống tức là Thần Lẽ thật từ Cha, ấy chính Ngài sẽ làm chứng về ta. Còn các ngươi cũng sẽ làm chứng về ta, vì các ngươi đã ở cùng ta từ lúc ban đầu” (15:26,27).

Dù các sứ đồ sẽ làm việc Chúa làm và làm việc lớn hơn nữa, vì đời sống đạo đức của họ được phong phú như những nhánh nho nhiều trái, thì họ vẫn bị người đời ghét. Từ câu 18-25 Chúa lần lượt phán trước: “Ví bằng người đời ghét các ngươi, thì phải biết rằng họ ghét ta trước các ngươi. Nếu các ngươi thuộc về thế gian, thì người đời sẽ yêu kẻ thuộc về mình nhưng vì các ngươi không thuộc về thế gian và ta đã lựa chọn các ngươi giữa thế gian, bởi cớ đó người đời ghét các người… Họ ghét vô cớ”.

Người đời đã ghét Chúa Giê-xu vô cớ, nên họ cũng ghét kẻ thuộc về Ngài như vậy. Đấng Yên Ủi đến để làm chứng về Chúa Giê-xu cho người đời. Các môn đồ đã từng ở với Chúa Giê-xu, kinh nghiệm tình yêu vô đối và tuyệt vời của Ngài, nên họ cũng phải làm chứng về Ngài. Khi môn đồ làm chứng về Chúa Giê-xu thì Đức Thánh Linh cũng hiệp với họ mà làm chứng để thuyết phục người nghe tin nhận Ngài làm Cứu Chúa của họ. Chúa dặn dò: “Nhưng Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyến phép và làm chứng về ta…” (Công vụ 1:8). Kinh nghiệm sự yên ủi đó, Phi-e-rơ đã nói: “Chúng tôi là nhân chứng biết rõ việc ấy. Thánh Linh mà Thượng Đế ban cho những người vâng lời Ngài cũng làm chứng với chúng ta” (Công vụ 5:32 BDY). Chúng ta không thể làm chứng một cách hiệu quả, nếu không được Đức Thánh Linh cùng làm chứng với chúng ta.

  1. ĐẤNG YÊN ỦI THUYẾT PHỤC TỘI NHÂN.

“Khi Ngài đến thì sẽ khiến thế gian tự cáo về tội lỗi, về sự công bình và về sự phán xét. Về tội lỗi, vì họ không tin ta, về sự công bình, vì ta đi về cùng Cha, và các ngươi sẽ chẳng thấy ta nữa, về sự phán xét, vì vua chúa thế gian nầy đã bị phán xét” (Giăng 16:8-11).

Chúa báo trước những nguy nan đang chờ các môn đồ, để khi việc ấy đến, họ không bối rối. Vì Đấng Yên Ủi sẽ đến với họ, là điều ích lợi lớn cho họ.

Đức Thánh Linh thuyết phục tội nhân 3 điều: (1) Tội lỗi, (2) Sự công bình, (3) Sự phán xét.

  1. Về tội lỗi, vì họ không tin ta.

Mọi người đều đã phạm tội. Đấng Cứu Thế đến để cất tội lỗi đi để mọi người được cứu khỏi tội. Thế mà một số tội nhân lại không tin, làm cho tội càng thêm tội. Không tin Đấng Cứu Thế là không nhận mình có tội, hoặc nhận mình có tội mà không nhận Đấng Cứu Thế đã vì mình chịu chết. Không nhận mình có tội là nói Đức Chúa Trời nói dối (1Giăng 1:10). Không tin Đấng Cứu Thế là từ chối tình thương của Đức Chúa Trời, là giày đạp Con Độc Sanh của Ngài là cố ý phạm tội, thì không còn tế lễ nào chuộc tội được nữa, mà chỉ chờ đợi sự phán xét kinh khiếp mà thôi (Hê-bơ-rơ 10:26,31).

Vì vậy, Đức Thánh Linh phải thuyết phục mọi người nhận mình đã phạm tội, và tội nặng nhất là không tin Chúa Giê-xu. Ai cũng sẽ được cứu miễn là phải thành thật nhận mình có tội và tin Cứu Chúa Giê-xu.

  1. Về sự công bình, vì ta đi về cùng Cha.

Hê-rốt, Phi-lát, người La-mã, dân Do-thái đã âm mưu, cấu kết nhau để đóng đinh Chúa Giê-xu trên thập tự giá như một tội nhân. Đó là họ đã hành động một cách bất công và gian ác. Nhưng Đức Chúa Trời đã theo luật công bình mà khiến Chúa Giê-xu sống lại, tiếp Ngài lên trời, ngồi bên hữu Đức Chúa Trời.

Vì vậy, Đức Thánh Linh đã thuyết phục mọi người, cho họ thấy rõ Chúa Giê-xu là Đấng Công Bình, thánh khiết, hoàn toàn vô tội đã chết vì tội nhân và tế lễ đền tội đó đã được Đức Chúa Trời nhậm. Phi-e-rơ giải thích một cách rõ ràng: “Vả Đấng Cứu Thế đã vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng Công Bình thay cho kẻ bất nghĩa, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời” (1Phi 3:18).

Một tù trưởng người Châu Phi được xem phim đời sống của Chúa Giê-xu. Đến lúc Ngài bị đóng đinh trên thập tự giá, ông đứng dậy, chạy lên màn bạc, kêu lớn: “Chúa Giê-xu ơi, hãy xuống, tôi là kẻ đáng phải chết như vậy chứ không phải Ngài đâu!” đó là ông nói đúng luật công bình.

  1. Về sự phán xét, vì vua Chúa thế gian nầy đã bị phán xét.

Chúa Giê-xu chịu chết trên thập tự giá và sống lại, là dòng dõi của người nữ giày đạp đầu con rắn, là ma quỷ (Sáng thế Ký 3:15). Từ đó, ma quỷ đã lột hết quyền hành bạo ngược của nó (Hê-bơ-rơ 2:14-15, 1Giăng 3:8).

Trong hơn ba năm chức vụ, Chúa đã đuổi quỷ ra khỏi nhiều người, nên nó tức giận quyết định báo thù. Chúa đã cảnh cáo các môn đồ: “Ta thấy Sa-tan từ trời sa xuống như chớp” (Lu-ca 10:18).  Trong đêm thứ năm thương khó, nó đã tập trung toàn lực, đứng sau Hê-rốt, Phi-lát, người La-mã, dân Y-sơ-ra-ên, xúi giục họ đóng đinh Chúa Giê-xu và nó đã thành công. Nhưng nó không ngờ, sáng Chúa nhật đó, Chúa Giê-xu đã sống lại, kế hoạch của Sa-tan phá sản hoàn toàn.

  1. ĐẤNG YÊN ỦI DẪN CHÚNG TA VÀO MỌI LẼ THẬT.

“Ta còn có nhiều chuyện nói với các ngươi nữa, nhưng bây giờ những điều đó cao quá sức các ngươi. Lúc nào Thần Lẽ Thật đến thì Ngài dẫn các ngươi vào mọi lẽ thật, vì Ngài không nói tự mình nhưng nói mọi điều mình đã nghe và tỏ bày cho các ngươi mọi sự sẽ đến” (13:13).

Ma quỷ là cha của sự nói dối, ma quỷ chẳng bao giờ biết nói thật. Các quỷ sứ nó chuyên đem lời lẽ dối trá gieo rắc vào tâm trí loài người, còn Đức Thánh Linh là Thần Lẽ Thật, dẫn các môn đồ vào lẽ thật toàn diện.

Nhờ Đức Thánh Linh dẫn dắt mà các sứ đồ đã biết được công cuộc cứu chuộc của Chúa trong quá khứ, hiện tại và tương lai như Kinh Thánh đã bày tỏ. Lẽ Thật được trình bày một cách giản dị và minh bạch như vậy, mà Sa-tan còn giả mạo thiên sứ, dùng sứ đồ giả, tiên tri giả, giáo sư giả, tín đồ giả để lừa gạt những kẻ ngây thơ, yếu đuối.

Chúa nói thêm: “Ấy chính Ngài sẽ làm sáng danh ta, vì Ngài sẽ lấy điều thuộc về Ta mà rao bảo cho các ngươi. Mọi sự Cha có đều là của Ta, nên Ta nói rằng Ngài sẽ lấy điều thuộc về Ta mà rao bảo cho các ngươi vậy” (Giăng 16:14,15).

Chúa muốn chúng ta phân biệt hành động và ngôn ngữ của Sa-tan khác hơn của Đức Thánh Linh. Đức Chúa Trời tôn vinh Chúa Giê-xu, nói mọi sự về Chúa Giê-xu mà thôi, còn Sa-tan tự tôn vinh và nói mọi sự theo ý nó. Dù nó có mang mặt nạ thiên sứ, nhưng khi nghe nó nói, thấy nó làm chúng ta sẽ nhận ra ngay. Các thư tín đã điểm mặt những sứ giả của Sa-tan (2Cô-rinh-tô 11:12-15,26; 1Ti-mô-thê 4:1-3, 6:2-5; 2Phi-e-ơ 2:1-3).

Tóm lại, cả Kinh Thánh Cựu và Tân ước chứa đựng lẽ thật toàn diện của Đức Chúa Trời ban cho loài người. “Cả Kinh Thánh đều bởi Đức Chúa Trời soi dẫn” (2Ti-mô-thê 3:16).

Qua ba đoạn Kinh Thánh nêu trên, chúng ta rút ra những bài học thiết yếu:

Đức Thánh Linh yên ủi chúng ta là nâng đỡ khi vấp ngã, vỗ về khi đau yếu, khích lệ khi nản lòng, cố vấn khi gặp khó khăn, biện hộ khi bị vu oan… Chúa yên ủi chúng ta để dùng chúng ta yên ủi người khác (Ê-sai 40:1, 2Cô-rinh-tô 1:5, Công vụ 4:36-37).

Đức Thánh Linh dạy dỗ và nhắc nhở chúng ta. Dù chúng ta có Kinh Thánh trong tay, nhưng nếu không được Đức Thánh Linh dạy dỗ, chúng ta sẽ không hiểu hoặc hiểu sai. Phải xin Chúa mở mắt chúng ta, để ai nấy thấy sự lạ lùng trong luật pháp của Ngài, nhờ Ngài dạy dỗ và nhắc nhở chúng ta để dùng chúng ta dạy dỗ, nâng đỡ, nhắc nhở và khích lệ người khác.  (Thi thiên 119:18, Ê-sai 50:4, 2Ti-mô-thê 2:2,24, 4:2).

“Dạy tức là học”. Không có cách nào tốt hơn để học bằng dạy, dạy nhiều thì học nhiều. Càng chia sẻ cho người khác, mình càng được nhiều hơn.

Đức Thánh Linh và chúng ta phải làm chứng về Chúa Giê-xu. Khi chúng ta làm chứng về Chúa Giê-xu thì Đức Thánh Linh dùng quyền năng của Ngài mà xác minh lời chứng của chúng ta và thuyết phục tội nhân. Khi Phi-líp đang làm chứng tại Sa-ma-ri, thì Chúa bảo ông xuống Ga-xa. Đến đó, Phi-líp gặp hoạn quan Ê-thi-ô-bi đang ngồi trên xe đọc sách tiên tri Ê-sai. Đức Thánh Linh bảo Phi-líp chạy theo xe đó, Phi-líp làm chứng cho vị quan này và dẫn ông về với Chúa. Cho đến ngày nay, Hội Thánh Ê-thi-ô-bi còn nói rằng chính hoạn quan đó đã đem Tin Lành về xứ họ.

Đức Thánh Linh thuyết phục tội nhân ba điều: Tội lỗi, sự công bình và sự phán xét. Đây là ba điều chúng ta phải làm chứng luôn. Không ai tin Chúa, nên họ không biết mình có tội. Không ai tin Chúa nếu họ không biết sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu là đúng với luật công bình để cứu chuộc tội nhân. Không ai dám tin Chúa, nếu họ không biết Sa-tan đã bị tước đoạt hết quyền hành và bị Chúa giày đạp đầu nó.

Nếu không nhờ Đức Thánh Linh dẫn dắt, chúng ta sẽ lạc vào rừng giả dối. Biết lẽ thật, là biết Chúa Giê-xu vì chính Ngài là lẽ thật. Sự giáng sanh, sự chết, sự sống lại, sự thăng thiên, sự cầu thay và sự tái lâm của Chúa Giê-xu là lẽ thật. Nên chúng ta phải nhờ Đức Thánh Linh dẫn dắt để biết rõ và biết đúng.

Nguyện Đức Thánh Linh làm việc của Ngài trong chúng ta mỗi ngày cho đến khi Chúa Giê-xu tái lâm.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 12.05.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 12.05.2024

in Thanh niên on 6 Tháng Năm, 2024

Chúa nhật 12.05.2024

  1. Đề tài: LỄ MẪU THÂN.
  2. Kinh Thánh: Rô-ma 16:13, Mác 15:21, Lu-ca 23:26.
  3. Câu gốc: “Hãy chào Ru-phu, người được chọn của Chúa, và chào mẹ người, cũng là mẹ tôi” (Rô-ma 16:13).
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề.
  5. Thể loại: Tâm tình.

* Chỉ dẫn: Tâm tình.

  1. Mời tất cả những người làm mẹ của ban viên tham dự giờ nhóm Thanh niên.
  2. BHD mời một phụ nữ hiểu biết lời Chúa và uy tín trong vòng những người mẹ nghiên cứu đề tài “Mẹ của Ru-phu, người đầy lòng nhân từ” để tâm tình trong giờ nhóm đó.
  3. Trong giờ tâm tình, một số người mẹ sẽ nêu lên những khó khăn, kinh nghiệm trong việc làm mẹ và nêu lên những mong ước của mình với con cái để cho những người con hiểu được tấm lòng của mẹ mình hơn.
  4. Mời một số người con nói lên lòng biết ơn với những người mẹ.
  5. Tặng quà cho các mẹ tham gia buổi tâm tình.
  6. Thông công.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

  1. DẪN GIẢI.

Trong chương cuối của sách Rô-ma, Phao-lô liệt kê danh sách những người bạn đồng công của Phao-lô để gửi lời chào thăm họ. Danh sách đó bao gồm 26 người, họ là những người cùng Phao-lô san sẻ vui buồn, gánh nặng vì công việc Chúa. Có những người đáng để chúng ta lưu ý dù tên họ không được Phao-lô nhắc đến, như mẹ của Ru-phu chẳng hạn. Bà là vợ của Si-môn người Sy-ren, có thể qua bà, Phao-lô được biết về thái độ của Chúa Giê-xu trên đường đi lên thập tự giá. Chắc bà đã kể lại cho Phao-lô mọi tình tiết khi Chúa Giê-xu lên thập tự giá và lúc Chúa sống lại.

Phao-lô hỏi thăm Ru-phu, “chào mẹ người cũng là mẹ tôi”. Mẹ của Ru-phu đối đãi với Phao-lô như con mình, bà đã nhiều lần chăm lo cho Phao-lô trong những tình huống khác nhau. Bà chăm sóc Phao-lô khi đau ốm, an ủi khích lệ khi ông yếu đuối và cô đơn. Do đó, Phao-lô luôn nhớ đến lòng yêu thương và sự quan tâm của bà.

Mẹ của Ru-phu yêu thương Phao-lô như yêu thương con mình vậy. Họ xây dựng một mối quan hệ mật thiết trong đời sống thuộc linh. Trong đời sống truyền đạo gian khổ, bận rộn của Phao-lô. Mẹ của Ru-phu đã cho Phao-lô một tình mẫu tử mà Phao-lô cần đến. Do đó trong phần Kinh Thánh này Phao-lô bày tỏ lòng kính mến đối với bà, lòng nhân từ và yêu thương của bà chắc được ghi trong sổ sự sống.

  1. SUY GẪM.

Mẹ của Ru-phu, là một phụ nữ đầy lòng yêu thương, bà không chỉ yêu thương con trai mình, mà còn yêu thương người đầy tớ của Đức Chúa Trời là Phao-lô nữa. Có thể bà không bao giờ nghĩ rằng, việc bà làm cho Phao-lô là làm cho Chúa. Với tấm lòng của một người mẹ, bà đã yêu thương những người xung quanh bà, và tình yêu ấy của bà ảnh hưởng tốt đối với Phao-lô.

Tình yêu thương của người mẹ là hình ảnh thu gọn của tình yêu thương Chúa. Trong đời sống truyền đạo đầy gian truân và bận rộn của Phao-lô, Đức Chúa Trời đã sai mẹ của Ru-phu đem đến cho Phao-lô tình yêu thương của một người mẹ làm sưởi ấm lòng ông. Đây cũng là một hình thức ân điển khác mà Đức Chúa Trời ban cho Phao-lô.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 05.05.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 05.05.2024

in Thanh niên on 1 Tháng Năm, 2024

Chúa nhật 05.05.2024.

  1. Đề tài: CƠ HỘI DIỆU KỲ.
  2. Kinh Thánh: Sáng thế Ký 39-41.
  3. Câu gốc: “Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Vì Đức Chúa Trời xui cho ngươi biết mọi việc này, thì chẳng còn ai được thông minh, trí huệ như ngươi nữa. Vậy, ngươi sẽ lên cai trị nhà trẫm; hết thảy dân sự của trẫm đều sẽ vâng theo lời ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngự ngôi vua mà thôi” (Sáng thế Ký 41:39-40).
  4. Đố Kinh Thánh: Gióp 1-5.
  5. Thể loại: Thi kể chuyện.

* CHỈ DẪN.

  1. Ban hướng dẫn chuẩn bị.
  2. Mời người trong ban chấp sự Hội Thánh làm giám khảo.
  3. Thông báo thể lệ thi cho các nhóm. Yêu cầu mỗi nhóm xem kỹ phân đoạn Kinh Thánh Sáng thế ký 39-41, sau đó dùng lời văn của mình để kể lại câu chuyện một cách diễn cảm và đúc kết. Trường hợp ban có nhiều nhóm thì nên tổ chức bốc thăm cho mỗi nhóm chọn một trong ba phân đoạn để kể.
  4. Thi kể chuyện.
  5. Trưởng ban thông báo thể lệ cuộc thi.

– Các nhóm có thời gian thảo luận với nhau về nội dung của câu chuyện. Sau đó, trình tự mỗi nhóm cử 1 đại diện lên kể lại câu chuyện một cách diễn cảm.

– Ban giám khảo sẽ chấm điểm:

   4Cả nhóm cùng thảo luận: 10 điểm.

   4Câu chuyện diễn cảm: 10 điểm.

   4Tinh thần làm việc hăng say, vui vẻ và đoàn kết: 10 điểm.

  1. Phát thưởng và thông công.

   – Ban tổ chức tuyên bố điểm và phát thưởng.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 28.04.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 28.04.2024

in Thanh niên on 24 Tháng Tư, 2024

Chúa nhật 28.04.2024.

  1. Đề tài: ĐAU LÒNG VÌ GIA CẢNH.
  2. Kinh Thánh: Sáng thế ký 37:1-35.
  3. Câu gốc: “Vả, Y-sơ-ra-ên thương yêu Giô-sép hơn những con trai khác, vì là con muộn mình” (Sáng thế ký 37:3a).
  4. Đố Kinh Thánh: Ê-xơ-tê 6-10.
  5. Thể loại: Học Kinh Thánh.

* Chỉ dẫn: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 18.02.2024.

* Câu hỏi học Kinh Thánh tham khảo.

(1.1) Gia-cốp yêu Giô-sép hơn những người con khác như thế nào? (37:3-4).

(1.2) Việc Gia-cốp bày tỏ tình thương với Giô-sép thì đó là việc làm đúng hay sai? Xin giải thích.

(1.3) Bài học này giúp bạn điều gì trong cách đối xử với người trong gia đình?

(2.1) Lòng ghen ghét của các anh đối với Giô-sép được nuôi dưỡng thế nào trong tư tưởng họ? (37:17-22).

(2.2) Khi một người âm mưu hại người khác thì ai là nạn nhân? Kẻ bị hại hay là chính họ? Vì sao?

(2.3) Chúng ta nên sống như thế nào để có đời sống vui tươi và hạnh phúc?

(3.1) Lòng ghen ghét của các anh được tỏ ra thế nào qua hành động của họ đối với Giô-sép? (37:23-28).

(3.2) Hậu quả của việc nuôi dưỡng lòng ghen ghét đưa người ta đến đâu? Và kết quả cuối cùng họ nhận được là gì?

(3.3) Bạn có ghen ghét anh em mình không? Bạn phải làm gì để thoát khỏi điều đó?

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

  1. HIỂM HỌA CỦA ĐẶC ÂN (Sáng thế Ký 37:3-4).

Đặc ân là ơn đặc biệt của người ban cho dành riêng cho người mình thương yêu, mến mộ. Đây là điều tốt vì sẽ khuyến khích người được thương mến cố gắng hơn để xứng đáng với tình yêu của người ban cho. Tuy nhiên, sự ban cho đặc ân không đồng đều rất dễ dẫn đến sự ghen ghét, đố kỵ. Có nhiều Hội Thánh đã xảy ra nhiều than phiền khiếu nại khi có vấn đề ban phát giải thưởng. Nhiều lời phê bình, chỉ trích xảy ra tại sao cho người này, không cho người kia.

Gia-cốp thương yêu Giô-sép không có gì là sai. Cái sai của người cha này là “thương yêu Giô-sép hơn những con trai khác” lý do “vì là con muộn”. Tôi thấy có nhiều người cũng mang chung lỗi lầm đó là yêu thương “con muộn” hoặc “con út” nhiều hơn các anh, các chị trong gia đình. Xin Chúa giúp chúng ta cảnh giác về thứ “yêu thương hơn” này vì nó rất dễ đưa gia đình chúng ta từ chỗ hạnh phúc, ấm êm, đến chỗ xào xáo, lộn xộn. Đôi khi còn có ý giết hại lẫn nhau như trường hợp anh em Giô-sép có ý muốn giết em cùng cha khác mẹ của mình dù rằng em mình vô tội.

  1. ÂM MƯU GIẾT NGƯỜI (Sáng thế Ký 37:17b-22).

Có lần, đọc một bản tin trên báo tôi bàng hoàng. Bản tin cho biết, một người con trai đã xô cả cha lẫn mẹ mình từ lầu xuống đất cho chết, chỉ vì cha mẹ mình đã nhường lại tài sản cho bà chị của mình. Sách Châm ngôn có câu “Sự ghen ghét làm mục xương cốt” (Châm ngôn 14:30). Gia-cơ có cùng ý tưởng trên khi ông viết “Ở đâu có những điều ghen tương tranh cạnh ấy, ở đó có sự lộn xộn và đủ mọi điều ác” (Gia-cơ 13:16). Qua phần Kinh Thánh chúng ta học hôm nay, chúng ta thấy các anh Giô-sép là nạn nhân của sự ghen ghét (không phải là Giô-sép). Theo biểu đồ thì sự ghen ghét trong lòng họ càng ngày càng gia tăng. Biểu đồ đi lên chứ không bao giờ đi xuống. Câu 4 ghi “Họ sanh lòng ghen ghét”, rồi “càng thêm ganh ghét” (câu 5). Câu 8 ghi “càng ganh ghét hơn nữa” và câu 11 ghi “lấy làm ganh ghét”. Ít có người hiểu điều này. Họ cứ tưởng rằng khi mình ganh ghét thì người khác sẽ là nạn nhân của mình. Không! Người có lòng ganh ghét là nạn nhân của chính họ vì không có sự vui mừng đến thăm viếng họ, hạnh phúc chán nản bỏ đi, bình an đóng cửa đi ngủ, chỉ có ác quỷ vẫn đứng đốt thêm đống lửa hận thù. Nhà thần học Douglas V. Steere viết rằng “Hận thù hay ghét ghét là mầm sinh nở của sự tự vẫn”. Vì thương yêu những người trong lòng chan chứa hận thù, ghen ghét, Chúa Giê-xu có lần đã khuyên “Hãy yêu kẻ thù nghịch” (Ma-thi-ơ 5:44). Kẻ ghét mình mà còn phải làm điều tốt cho họ, kẻ không ghét mình mà mình ghét họ làm gì cho thêm khổ. Vậy mà có nhiều người vẫn thích ghét hơn thương. Ghét rất vô cớ. Pascal nói “Theo tính tự nhiên, con người ghét nhau. Vì thế mà có chiến tranh trong thế giới, quốc gia, gia đình, cá nhân, đảng phái, tôn giáo. Để thỏa lòng ghen ghét nhiều người nói những lời nói vô tội vạ! Thật ra ai là nạn nhân? Giô-sép hay là các anh? Hãy đọc lời chúc tiên tri của Gia-cốp (Sáng thế Ký 49). Si-mê-ôn và Lê-vi là kẻ dùng “Thanh gươm như khí giới hung tàn” (c.5,7) thì “họ đáng bị rủa sả” còn Giô-sép thì như “chồi của cây tươi tốt, mọc gần bên bờ suối nước; nhành nhánh phủ bao trên ngọn tường” (c.22). Tôi tin chắc rằng ai cũng muốn có được phước hạnh như Giô-sép mà không ai muốn đời mình như Si-mê-ôn và Lê-vi cả.

III. LƯƠNG TÂM CHAI LÌ (Sáng thế Ký 37:23-28).

Cách nay khá lâu, tòa án San Diego đã kêu án xử tử một người vì tội “chai lì lương tâm”, ông ta đã giết một người. Nạn nhân là một cô gái trẻ bị hư xe, ông ta giả bộ giúp rồi bắt cóc cô gái, hãm hiếp rồi giết chết. Tòa án kết tội ông ta là lẽ dĩ nhiên. Có điều cả báo chí và quan tòa đều nhấn mạnh đến một điểm là “ông ta có lương tâm chai lì”. Nhiều người đã giết người, bị xử tử hoặc ở tù chung thân nhưng ít ai có bản án như tên giết người này. Tại sao vậy? Lý do là sau khi giết chết cô gái đáng thương này, rồi trước thân thể đầy máu me của nạn nhân, tên sát nhân rất bình thản ngồi ăn phần ăn mà nạn nhân sẽ dùng để ăn trưa trong trường Đại Học. Phần Kinh Thánh ghi “Các anh bắt chàng đem quăng trong hố rồi, họ ngồi ăn”. Họ ngồi ăn khi em họ, một người thiếu niên mới 17 tuổi đang kêu khóc van xin. Trong đoạn Kinh Thánh này không có nói là Giô-sép van xin nhưng chính các anh Giô-sép đã thú nhận sự kiện này. Họ nói “Chúng ta can tội cùng em ta vì lúc trước ta thấy tâm hồn nó buồn thảm khi nói xin nhờ ơn, nhưng ta không khứng cho” (Sáng thế Ký 42:21). Phao-lô đã nói về bội đạo trong thời kỳ cuối cùng vì “Có lương tâm chai lì” (1Ti-mô-thê 4:12). Ghen ghét chính là điều làm lương tâm chai lì, mà khi lương tâm đã chai lì thì có điều gì mà không dám làm, còn ai mà phải sợ! Các anh của Giô-sép đã bán em ruột với 20 nén bạc. Giu-đa bán Chúa lấy 30 nén bạc. Chưa biết ai đã chai lì hơn ai?

* Bài học áp dụng.

  1. Gia-cốp là tiêu biểu của nhiều bậc cha mẹ đã sai lầm khi yêu thương không đồng đều. Giô-sép đã bị hại chỉ vì được cha thương yêu hơn anh em khác. Bài học này giúp được gì cho chúng ta trong cách đối xử trong gia đình (Sáng thế Ký 37:3-4).
  2. Khi một người âm mưu hại người khác thì ai là nạn nhân? Kẻ bị họ hại hay là chính họ? Vì sao? Chúng ta nên sống như thế nào để có niềm vui, hạnh phúc (Sáng thế Ký 37:17-22).
  3. Hậu quả của lương tâm chai lì đưa người ta đến đâu? Và kết quả cuối cùng họ nhận được là gì? (Sáng thế Ký 37:23-28).
  4. Tạ ơn Chúa, bài học hôm nay là một tiếng vang cảnh tỉnh mỗi người chúng ta. Chúng ta phải xét lại mình xem mình có phải mắc lỗi lầm như Gia-cốp không? Mình có đối xử ghen ghét anh em mình không? Lương tâm chai lì chưa? Nếu có, sự thức tỉnh, ăn năn vẫn là điều chưa muộn. Cha phải thương con đồng đều như nhau. Anh em phải ăn ở hoà thuận nhau. Mục sư phải thương mục sư, tín hữu phải quý trọng tín hữu thì đạo Chúa lo gì mai một.
CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 21.04.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 21.04.2024

in Thanh niên on 15 Tháng Tư, 2024

Chúa nhật 21.04.2024

  1. Đề tài: CHÚA NHẬT TƯƠNG TRỢ.
  2. Kinh Thánh: 1Sử Ký 16.
  3. Câu gốc: Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va, vì Ngài là nhân từ; Sự thương xót Ngài còn đến đời đời.” (1Sử Ký 16:34)
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề.
  5. Thể loại: Ca ngợi, Cảm tạ.

* CHỈ DẪN: Ca ngợi, Cảm tạ.

  1. Thông báo cho các ban viên từ nhiều tuần trước. Tất cả các ban viên đều có thể ca ngợi, cảm tạ Chúa về những ơn phước Ngài ban. Khi làm chứng, xin trình bày cách thành thật. Nếu bài làm chứng cảm động, nên cầu nguyện ngay. Nếu không làm chứng thì ban viên nên bày tỏ lý do tôn vinh Chúa bài Thánh ca đó.
  2. Ghi danh với NHD chương trình thờ phượng.
  3. Có thể đơn ca, song ca, tốp ca hay cả ban cùng hát.
  4. Ở giữa chương trình có thể tổ chức một buổi đấu giá hay quyên góp cho ngày Chúa Nhật tương trợ.
  5. Tất cả các khoản quyên góp và dâng hiến trong ngày Chúa Nhật tương trợ sẽ dâng cho ủy ban tương trợ của Hội Thánh để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn.
  6. Thông công.
CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 14.04.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 14.04.2024

in Thanh niên on 9 Tháng Tư, 2024

Chúa nhật 14.04.2024.

  1. Đề tài: TRƯỞNG THÀNH TRONG THỬ THÁCH.
  2. Kinh Thánh: Sáng thế Ký 32:3; 33:17.
  3. Câu gốc: “Tôi lấy làm hèn mọn không đáng chịu các ân huệ và các điều thành thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi tớ Ngài” (Sáng thế Ký 32:10).
  4. Đố Kinh Thánh: Ê-xơ-tê 1-5.
  5. Thể loại: Giải đáp thắc mắc.

* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 14.01.2024.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Trưởng thành là điều ai cũng mong muốn; nhất là được trưởng thành về phần tâm linh. Ai làm việc với những người “Nói như con trẻ, tư tưởng như con trẻ, suy xét như con trẻ” (1Cô-rinh-tô 13:11a) thì mệt lắm. Nhưng ai làm việc với kẻ thành nhân thì sướng lắm vì họ đã “bỏ những điều thuộc về con trẻ” (1Cô-rinh-tô 13:11b). Để đạt đến mức trưởng thành không phải là chuyện dễ, bệnh còi cọc tâm linh là thứ bệnh mà nhiều tín hữu vẫn thường mắc phải. Bệnh này thuộc loại bất trị, vô phương cứu chữa. Chỉ có Đức Thánh Linh là vị Thầy thuốc duy nhất chữa được bệnh này thôi. Gia-cốp đã bắt đầu đời sống mình như một con trẻ. Háu ăn, háu đá (tâm linh) muốn thì tìm cách thỏa mãn mà không biết nghĩ gì đến hậu quả. Chính vì vậy, Gia-cốp đã phải chạy trốn, lìa bỏ cả cha già, mẹ yếu để tìm đường sống.

Bài học hôm nay chúng ta không học về đời sống Gia-cốp nữa. Ông đã được Chúa gọi bằng tên mới Y-sơ-ra-ên (có nghĩa là chiến đấu với Chúa) Gia-cốp là con ngựa chứng, Y-sơ-ra-ên là con ngựa đã thuần chịu dây cương, giúp ích cho người cưởi nó.

  1. SỰ KHIÊM NHƯỜNG THÀNH THẬT (Sáng thế Ký 32:9-11).

Khiêm nhường là một đức tính cao trọng nhưng ít người có được. Chúa đã từng dạy “phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy… phước cho những kẻ nhu mì vì sẽ hưởng được đất” (Ma-thi-ơ 5). Đầu mối của sự thành công, của hạnh phúc phải được bắt đầu bằng hai chữ “nhu mì”. Gia-cốp trên đường chạy trốn đã mất đi tất cả, tối ngủ gối đầu trên hòn đá, khi trở về ông đã tự thuật rằng “khi qua sông Giô-đanh, tôi chỉ có cây gậy” (Sáng thế Ký 32:10b). Đây là lần đầu tiên Gia-cốp biết hạ mình, cầu nguyện. (Các nhà giải kinh cho rằng Sáng thế Ký 28:20-21 chỉ là lời hứa). Trong lời cầu nguyện Gia-cốp gọi Đức Chúa Trời là Ê-lô-him, ám chỉ đến giao ước mà Chúa lập với Áp-ra-ham, ông nội mình; danh xưng thứ hai, Đức Giê-hô-va để nói đến mối quan hệ và ơn cứu chuộc mà Chúa dành cho ông. Một nhà văn có tiếng, Simone Weil đã nói câu này: “Khiêm nhường là sự khước từ sống ngoài Chúa”. Rất hay! Người khiêm nhường là người thật sự biết sống nép mình trong ánh sáng và vinh quang của Chúa.

  1. GIA-CỐP KHẮC PHỤC NỘI TÂM (Sáng thế Ký 32:24-30).

Đoạn Kinh Thánh chúng ta học là đoạn Kinh Thánh hết sức cảm động. Gia-cốp sắp đối diện với Ê-sau, chưa biết lành dữ thế nào. Gia-cốp cần người hỗ trợ tinh thần ông. Nhưng sự thật khác hẳn. Câu 24 là câu rất có ý nghĩa “Một mình Gia-cốp ở lại”. Một mình, không còn ai hết đã nói lên trọn vẹn cảm giác cô độc của Gia-cốp. Tạ ơn Chúa cho giờ phút cô độc tuyệt vời này. Đức Chúa Trời thường hay tiếp xúc với con người khi họ cô đơn nhất. Muốn tương giao với Chúa, chúng ta cần có thì giờ thanh vắng, yên tĩnh. Chỉ một mình với Chúa và không có ai khác. Sau đêm gặp Chúa tại Phê-ni-ên, Gia-cốp kể lại như sau: “Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh hồn tôi được giải cứu” (Sáng 32:30). Cuộc vật lộn đó nói lên điều gì? Theo tôi, cuộc vật lộn đó có một ý nghĩa sâu nhiệm. Đức Chúa Trời muốn làm chủ cuộc đời Gia-cốp và bằng chứng hiển nhiên là sự đổi tên Gia-cốp thành Y-sơ-ra-ên (chiến đấu với Chúa). Mỗi người trong chúng ta cần có những kinh nghiệm như vậy. Cô độc chưa hẳn là điều xấu mà nhiều khi là cơ hội để đến được lắng nghe tiếng Chúa, tiếp xúc với Chúa để Chúa thay đổi nội tâm để cho đời sống tâm linh tăng trưởng.

III. GIA-CỐP LÀM HOÀ VỚI ANH (Sáng thế Ký 33:1-4).

Chúng ta thường hay tha thứ những người lầm lỗi. Lỗi lầm là bản chất cố hữu của con người. Ai là người mà không từng lầm lỗi? Thấy người khác lầm lỗi rồi nhục mạ, xỉ vả, có thái độ khinh khi thì thật là hẹp hòi, không tự xét mình. Chúa dạy xét mình rồi mới xét người vì “chân mình thì lấm bê bê, lại cầm bó đuốc đi rê chân người” là hành động hết sức kỳ cục. Bài học hôm nay đáng cho chúng ta học hỏi về lòng ăn năn và đức tính tha thứ. Hình ảnh thật tuyệt vời, hai anh em mười mấy năm xa cách, bây giờ gặp lại nhau, nước mắt tuôn tràn, tay bắt mặt mừng, còn hình ảnh nào đẹp hơn? Bởi đâu có được sự đó? Về phía Gia-cốp chúng ta ghi nhận được bốn điều sau:

(1) Gia-cốp biết lỗi mình.

(2) Gia-cốp tin lời Chúa hứa.

(3) Gia-cốp khiêm nhường (thấy mình không xứng đáng).

(4) Gia-cốp chân thật (không lừa phỉnh nữa).

Tội không thể “rửa” mà sạch. Tội cần được tha. Và sự tha tội chỉ có khi người phạm lỗi biết ăn năn. Tin vào lời Chúa hứa là yếu tố thứ hai. Một học giả Thánh Kinh đã nói câu này: “Quên lời Chúa hứa sẽ mất niềm vui… Nhớ lời Chúa hứa có được mọi sự”. Yếu tố thành công của Gia-cốp là ông nhớ lời Chúa hứa. Chính điều này tạo nên quyết tâm làm hòa với anh. Khiêm nhường cũng góp phần rất quan trọng. Kẻ không khiêm nhường sẽ sống cô độc suốt đời, chẳng có ai làm bạn. Người khiêm nhường biết nép mình trong Chúa. Mọi việc người làm chỉ vì vinh quang của Chúa và cho tình thương với tha nhân. Yếu tố cuối cùng là sự chân thật. Tạ ơn Chúa, một người có tên là Gia-cốp (kẻ chiếm quyền) bây giờ là người biết sống lương thiện, chân thật, cuộc đời trắc trở của Gia-cốp vẫn được Chúa dìu dắt uốn nắn để thành người có ích.

Điều đáng học hỏi khác là tinh thần tha thứ của Ê-sau. Đem 400 người đi đón em, nhìn thấy em mình thân tàn ma dại, những bước đi chao đảo, lòng hận thù như tan biến để nhường lại một xúc động chân thật yêu thương. Quá khứ hận thù qua đi, một chiếc cầu thân thương đã được bắt lại. Đoạn 33 câu 4 là câu Kinh Thánh tuyệt vời, chúng ta cần học hỏi. Hai anh em gặp nhau, ôm nhau cùng khóc vì nỗi vui mừng dâng trào.

* Bài học áp dụng:

  1. Chúng ta học điều gì từ sự khiêm nhường của Gia-cốp? Chúng ta nên áp dụng vào đời sống thế nào? (Sáng thế Ký 32:9-11).
  2. Thay đổi là bằng chứng. Gia-cốp chiến đấu với Chúa, với nội tâm, với niềm tin để rồi thay đổi, lớn lên, làm con ngựa có dây cương thay vì là con ngựa hoang chạy nơi rừng núi. Chúng ta học được điều gì nơi Gia-cốp? Nơi sự trưởng thành thuộc linh của ông? (Sáng thế Ký 32:24-30).
  3. Yếu tố của sự hòa thuận là gì? Yếu tố nào giúp Gia-cốp thành công? Yếu tố nào giúp Ê-sau quên đi thù hận cũ? (Sáng thế Ký 33:1-4).
  4. Cả Gia-cốp và Ê-sau là những người đã trưởng thành đáng cho chúng ta học hỏi. Thời gian vẫn là liều thuốc bổ mà Đức Chúa Trời thường dùng để chữa lành vết thương lòng tưởng chừng như không bao giờ hàn gắn được. Xin Chúa giúp chúng ta học được các đức tính cao quí của Gia-cốp và Ê-sau.
CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 07.04.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 07.04.2024

in Thanh niên on 1 Tháng Tư, 2024

Chúa nhật 07.04.2024.

  1. Đề tài: CUỘC GẶP GỠ KHÔNG NGỜ.
  2. Kinh Thánh: Sáng thế Ký 27:41; 28:22.
  3. Câu gốc: “Này, ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, sẽ theo gìn giữ đó, và đem ngươi về xứ này, vì ta không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi” (Sáng thế Ký 28:15).
  4. Đố Kinh Thánh: Nê-hê-mi 10-13.
  5. Thể loại: Thuyết trình.

* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 21.01.2024.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Sách Giê-rê-mi có ghi một câu hết sức quan trọng “cái bình bị hư, người thợ gốm lấy nó (đất sét) mà nắn cái bình khác” (Giê-rê-mi 18:4). Cuộc đời mỗi người con Chúa được ví sánh như cục đất sét trong tay người thợ gốm. Người thợ gốm đây ám chỉ Đức Chúa Trời. Trước khi bị nắn, đất sét cần được “nện”, rồi “nhồi” cho dẽo; rồi được “nắn” để thành vật hữu dụng, rồi được “nung” để cháy mọi bản ngả.

Gia-cốp là cục đất sét bị hư, khi Chúa muốn ông thành cái bình quí. Đức Chúa Trời đã có ý chọn ông từ trong bụng mẹ để hoàn thành giao ước của Ngài. Đáng lẽ, Gia-cốp không nên đi trước Chúa, không thể thực hiện ý muốn tốt đẹp bằng một chương trình xấu, phương pháp xấu.

Đức Chúa Trời luôn hành động theo chương trình của Ngài, đường lối của Ngài, thời điểm của Ngài. Chúng ta đừng hấp tấp; phải kiên nhẫn để chờ đợi Chúa. Thư tín Hê-bơ-rơ có câu “Bởi đức tin và lòng nhịn nhục mà được hưởng lời hứa” (Hê-bơ-rơ 6:12). Nếu Gia-cốp biết áp dụng câu Kinh Thánh này thì cuộc đời ông đâu đến nổi “ba chìm, bảy nổi, tám lênh đênh”.

  1. TÌM ĐƯỜNG THOÁT THÂN (Sáng thế Ký 27:41).

Ê-sau là một dũng sĩ. Gia-cốp là mưu sĩ, văn nhân. Khi nghe tin Ê-sau định giết Gia-cốp, Rê-bê-ca – mẹ Gia-cốp cũng là Ê-sau, rất sợ. Bà biết chắc đứa con út của mình không phải là đối thủ của anh nó. Ê-sau nói, Ê-sau sẽ làm. Làm sao đây? Lý do Ê-sau muốn giết Gia-cốp là vì lòng oán hận sự lừa gạt của em mình. Lý do chính đáng hơn, Ê-sau muốn lấy lại quyền trưởng nam và sự chúc phước. Nếu Gia-cốp chết, thì các đặc quyền đó sẽ trở lại với Ê-sau. Ê-sau là mẫu người “lấy bụng mình làm Chúa mình”, Ê-sau không bao giờ nghĩ đến Đức Chúa Trời, Ê-sau chỉ nghĩ đến mình, ham thích những gì mình thấy, mình thích. Rê-bê-ca phải làm gì để cứu đứa con út yêu quí nhất của bà? “36 kế, chạy là kế hay nhất”. Việc kiếm vợ cho Gia-cốp chỉ là cái cớ. Cái chính của cuộc hành trình về Cha-ran là để cứu mạng Gia-cốp khỏi tay Ê-sau. Dù thế nào, Rê-bê-ca cũng không thể đi ra ngoài ý định của Đức Chúa Trời. Mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên sẽ được thành hình bởi chuyến đi này, Rê-bê-ca không còn dịp để gặp lại con yêu quí nhất đời mình và Gia-cốp cũng không còn cơ hội nhìn lại mặt mẹ mình, dù là lần cuối.

  1. GẶP ĐỨC CHÚA TRỜI (Sáng thế Ký 28:10-16).

Cuộc hội ngộ nhiều khi làm thay đổi đời sống một người. Sam-sôn gặp người đẹp Đa-li-la tại trũng Sô-réc đã chuyển đổi đời sống một người hùng thành tên thất bại nhục nhã. Gia-cốp là chiếc bình đất sét bị hư vì làm theo ý riêng và được mẹ cưng chiều nên không thể sống đẹp lòng Chúa. Gia-cốp cần được thay đổi. Cuộc hội ngộ tại Bê-tên đánh dấu một ngã rẽ quan trọng trong đời Gia-cốp. Tạ ơn Chúa, cuộc đời của tôi và của các bạn cũng không khác gì cuộc đời của Gia-cốp. Chúng ta chỉ là những chiếc bình “bị hư” và rất cần được Chúa tái tạo thành cái bình khác. Đây là cuộc gặp gỡ không ngờ. Gia-cốp “không biết Đức Giê-hô-va hiện có” (Sáng thế Ký 28:16). Đức Giê-hô-va không những chỉ hiện diện mà còn ban cho Gia-cốp một lời hứa tuyệt vời, vô cùng quí báu (Sáng thế Ký 28:15). Từ cuộc gặp gỡ này, đời sống Gia-cốp được Đức Chúa Trời chuyển hướng, Gia-cốp (kẻ chiếm quyền) sẽ được đổi tên là Y-sơ-ra-ên (nghĩa là chiến đấu với Chúa). Cầu xin Chúa tìm đến với mỗi người trong một khúc quanh nào đó của cuộc đời để chúng ta không những được đổi tên mà còn đổi cả con người, tâm hồn, ý chí, mục tiêu để trở nên người trọn vẹn.

III. HỨA NGUYỆN TRUNG THÀNH (Sáng thế Ký 28:18-22).

Cuộc gặp gỡ phước hạnh tại Bê-tên thật có nhiều ý nghĩa. Đức Chúa Trời hiện diện với Gia-cốp tại Bê-tên thật là một sự kiện hết sức cảm động. Bê-tên là nơi Chúa gặp Áp-ra-ham và cũng tại Bê-tên Chúa tái xác nhận lời hứa của Ngài với ông: “Ta đây là cái thuẫn đỡ cho ngươi, ngươi hãy ngó lên trời và nếu ngươi đếm được các ngôi sao thì hãy đếm đi… dòng dõi ngươi sẽ như vậy” (Sáng thế Ký 15:1,5). Bây giờ cũng tại đây, thời điểm cũng có đổi, nhưng lời Chúa hứa vẫn y nguyên. Gia-cốp là kẻ tị nạn, đào thoát khỏi cuộc chém giết dã man. Gia-cốp là cháu nội út của Áp-ra-ham, đang khốn khổ trong cuộc sống của kẻ vô gia cư, gối đầu trên hòn đá để ngủ trong một đêm tối đầy lo sợ. Làm sao Đức Chúa Trời không chạnh lòng khi nghĩ đến Áp-ra-ham, người đầy tớ trọn vẹn, trung thành đã dâng trọn đời mình theo tiếng gọi thiêng liêng. Gia-cốp đã nhận lời hứa, Gia-cốp đã gặp Chúa. Cuộc đời ông đã bước vào một lối rẽ quan trọng, một chuyển hướng từ khi gặp được Chúa. Từ bản chất ích kỷ, làm theo ý riêng, Gia-cốp đã trở thành kẻ thờ phượng chân thật, ông đã thiết lập sự thờ phượng (Sáng thế Ký 28:18) đặc biệt là lời cầu nguyện của ông: “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc, và nếu tôi trở về bình an đến nhà cha tôi thì Đức Giê-hô-va sẽ là Đức Chúa Trời tôi… tôi sẽ nộp lại cho Ngài một phần mười mọi của cải mà Ngài sẽ cho tôi” ( 28:20-22). Kể từ đây, Gia-cốp đã chết. Y-sơ-ra-ên là tên mới, là con người mới mà Đức Chúa Trời mong muốn ra sức tái tạo. Tiếc thay! Không mấy người có tấm lòng như Gia-cốp. Cầu xin mọi điều, và khi được Chúa ban cho mọi sự thì họ đã quên đi lời nguyện cầu, sống chẳng kể gì đến sự giúp đỡ của Chúa. Đáng thương thay!

* Bài học áp dụng.

  1. Biết chờ đợi Chúa là điều ưu tiên cho đời sống người theo Chúa, sự sai lầm của Gia-cốp là gì? Chúng ta học được kinh nghiệm gì từ sự sai lầm của Gia-cốp? (Sáng thế Ký 27:41).
  2. Bạn có ai là người đã gặp và người đó hoàn toàn thay đổi cuộc đời của bạn không? Người đó là ai (một người làm chứng) sự thay đổi thể hiện trên những điểm nào? (Sáng thế Ký 28:10-16).
  3. Bạn có cho là Gia-cốp đã quá đáng khi ông nói “Tôi sẽ dâng một phần mười mọi của cải mà Ngài sẽ cho tôi” không? Bạn hứa nguyện điều gì với Chúa khi học bài học này? (Sáng thế Ký 28:18:22).

4. Hê-bơ-rơ 6:12 đã dạy chúng ta là “đức tin”“lòng nhịn nhục” là hai yếu tố quan trọng để hưởng được lời hứa, chúng ta nên cẩn thận suy nghĩ đến điểm quan trọng này. Chúng ta phải theo đi theo chương trình, thời điểm của Chúa. Chúa sẽ chẳng bao giờ chiều theo kế hoạch, thời điểm của chúng ta.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 31.03.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 31.03.2024

in Thanh niên on 25 Tháng Ba, 2024

Chúa nhật 31.03.2024 (Lễ Phục Sinh).

  1. Đề tài: CÓ LÚC TIN TƯỞNG.
  2. Kinh Thánh: Mác 15:33-39; 16:1-8.
  3. Câu gốc: “Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Giê-xu Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài” (Mác 16:6).
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề Lễ Phục Sinh.
  5. Thể loại: Chia sẻ.

* CHỈ DẪN: Chia sẻ.

  1. Mời người chia sẻ từ 2 tuần trước.
  2. Ghi ra giấy đề tài, phần Kinh Thánh làm nền, câu gốc, phần Kinh Thánh tham khảo và trao cho người chia sẻ để người ấy chia sẻ đúng nhu cầu và chương trình của ban Thanh niên. Nếu cần, bạn cho mượn cả phần tài liệu tham khảo.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Chúa Giê-xu đã mang tất cả tội lỗi của nhân loại trên thân thể Ngài và lĩnh án phạt của Đức Chúa Trời, chịu chết trên thập tự giá cách đau đớn, nhục nhã. Ngài thực sự đã bước vào sự chết, được chôn trong mồ mả. Thân xác Ngài nằm an nghỉ trong ngày thứ bảy – Sa-bát. Qua ngày thứ nhất trong tuần, Ngài đã đắc thắng sự chết, sống lại cách vinh hiển, bước ra khỏi mộ cách khải hoàn. Kể từ đầu tuần lễ đó, chúng ta có ngày Chúa Nhật, ngày của Chúa, ngày thờ phượng Chúa. Chúa Giê-xu giáng sinh, chịu chết và sống lại là nền tảng đức tin về sự cứu chuộc trong Cơ đốc giáo.

  1. TRONG BÓNG SỰ CHẾT (Mác 15:33-38).

Từ tòa án Phi-lát, Chúa Giê-xu bị dẫn đến đồi Gô-gô-tha, chịu đóng đinh vào thập tự giá với hai tên trộm cướp. “Lúc đóng đinh Ngài là giờ thứ ba” (15:25), tức là chín giờ sáng theo giờ chúng ta ngày nay. “Đến giờ thứ sáu, khắp đất đều tối tăm mù mịt cho tới giờ thứ chín”, tức là từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều. Chúa Giê-xu đã giáng sinh vào giữa đêm khuya tăm tối mù mịt mà “sự vinh hiển của Chúa chói lòa” (Lu-ca 2:9) như giữa ban ngày. Chúa chết giữa ban ngày rực rỡ mà “khắp đất đều tối tăm mù mịt” như giữa đêm khuya. Có người cho rằng cảnh trạng “tối tăm mù mịt” đó bày tỏ cả vũ trụ để tang Con Đức Chúa Trời. Có người lại cho cảnh trạng đó là lúc “chủ quyền… thế lực… vua chúa của thế gian mờ tối này” (Ê-phê-sô 6:12) quyết liệt diệt Chúa Giê-xu. “Đến giờ thứ chín (3 giờ chiều), Đức Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng rằng: Ê-lô-i, Ê-lô-i, lam-ma-sa-bách-ta-ni? Nghĩa là Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” Đây là phút giây “tối tăm mù mịt” nhất trong tâm hồn Chúa Giê-xu. Trong cả đời Ngài trên đất, Ngài liên kết với Đức Chúa Trời từng giây phút. Thế mà vì mang tội lỗi của cả nhân loại nói chung và của chính tôi nói riêng trên thân thể Ngài, Chúa Giê-xu đã phải xa lìa Đức Chúa Trời chí thánh. Ngài đành chịu Đức Chúa Trời từ bỏ để chúng ta là những tội nhân nhờ Ngài mà được Đức Chúa Trời tiếp nhận. “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (2Cô-rinh-tô 5:21). Chúa Giê-xu là “sự sáng của thế gian” (Giăng 8:12), thế mà giây phút này, “tối tăm mù mịt” bao phủ ngoại cảnh và cả trong tâm hồn Ngài. Ôi lạ lùng thay là Cứu Chúa Giê-xu của chúng ta! Nhờ Ngài mà chúng ta “từ tối tăm mà qua sáng láng, từ quyền lực của Sa-tan mà đến Đức Chúa Trời” (Công vụ 26:18).

Trong cảnh “tối tăm mù mịt” ấy, “màn trong đền thờ xé ra làm đôi từ trên chí dưới”. Bức màn ngăn giữa nơi thánh và nơi chí thánh (Xuất Ê-díp-tô Ký 26:31-33). Nơi chí thánh chẳng có người nào được phép vào, ngoại trừ “mỗi năm một lần chỉ một mình thầy tế lễ thượng phẩm vào” (Hê-bơ-rơ 9:7) trong ngày đại lễ chuộc tội (Lê-vi ký 16:15-17,34). Ngay khi “Đức Chúa Giê-xu kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn” thì bức màn ngăn cách nơi thánh và nơi chí thánh bị “xé ra làm đôi từ trên chí dưới”, bởi Đức Chúa Trời chớ không phải bởi người ta. Ngày nay, “chúng ta nhờ huyết Đức Chúa Giê-xu được dạn dĩ vào nơi rất thánh, bởi đường mới và sống mà Ngài đã mở ngang qua cái màn, nghĩa là ngang qua xác Ngài” (Hê-bơ-rơ 10:19). Chúng ta được phép đến thẳng với Đức Chúa Trời trong sự thờ phượng và cầu nguyện, không cần người trung gian.

  1. TRONG ÁNH SÁNG NIỀM TIN (Mác 15:39).

“Thầy đội đứng đối ngang Ngài, thấy Ngài trút linh hồn như vậy, thì nói rằng: Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời”. “Thầy đội” chỉ huy toán lính lo việc xử tử những tên tội phạm bằng cách đóng đinh vào thập tự giá, ông đã chứng kiến không biết bao nhiêu tử tội quằn quại trong cơn đau đớn khủng khiếp trước khi lìa đời. Thầy đội đã phải nghe bao lời chửi rủa, bao lời rên siết ai oán của tử tội. Nhưng từ phía Chúa Giê-xu thì không. Thầy đã nghe bao lời sỉ vả, chế nhạo Chúa Giê-xu từ đám người Do-thái và thầy nghe lời cầu nguyện yêu thương phát ra từ môi miệng Chúa Giê-xu: “Lạy cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì”. Lời Ngài ôn tồn phán hứa với tên trộm cướp bị đóng đinh bên hữu Ngài: “Hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi” (Lu-ca 23:43). Và lời cuối cùng Ngài tuyên bố “Mọi việc đã được trọn; rồi Ngài gục đầu mà trút linh hồn” (Giăng 19:30). Thầy đội chứng kiến, lắng nghe, nhận định và thốt lên lời: “Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời”. Ngài bày tỏ mình là “Con Đức Chúa Trời” khi dùng quyền năng làm phép lạ, giảng dạy và khi Ngài chết cách nhục nhã, đau đớn, Ngài vẫn bày tỏ ra là “Con Đức Chúa Trời”. Nhìn xem Chúa, lắng nghe Chúa thì đức tin nảy sinh. Dân sự Chúa trong vô tín đã không nhận ra Ngài là “Con Đức Chúa Trời” nên đã loại bỏ Ngài, xin đóng đinh Ngài. Thầy đội La-mã, dù là dân ngoại thi hành phận sự đóng đinh Chúa Giê-xu, trong cảnh “tối tăm mù mịt” đã nhận được ánh sáng đức tin, tuyên xưng Ngài là “Con Đức Chúa Trời”. Chúng ta là con cái Chúa, trong hoàn cảnh nào chúng ta cũng phải sống, chịu đựng và cả việc chết thế nào để cho mọi người nhận định chúng ta là con cái Đức Chúa Trời. Chúng ta là sự sáng của thế gian “tăm tối mù mịt” này, mong rằng qua đời sống chúng ta cho nhân thế ánh sáng niềm tin trong Chúa Giê-xu, Cứu Chúa chúng ta.

III. TRONG ÁNH SÁNG HY VỌNG (Mác 16:1-8).

Mặt trời chưa ló dạng, nhưng ánh sáng mặt trời đã xua đuổi màn đêm. Chúa Giê-xu đã từ trong vòng kẻ chết sống lại cách khải hoàn. Tử thần không có quyền trên Ngài. Ngài sống lại như vầng dương xuất hiện nơi chân trời đông đem ánh sáng hy vọng cho nhân thế đang bị sự chết chế ngự.

Sáng sớm tinh sương, “Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ, cùng Sa-lô-mê mua thuốc thơm đặng đi xức xác Đức Chúa Giê-xu”. Các bà tới mộ trong bóng tối của sự chết, lòng kính mến đối với Chúa giờ còn lại trong nghi thức “xức xác Chúa”. Nhưng mọi lo lắng, toan tính của các bà biến mất khi thấy “hòn đá” lấp cửa mộ “đã lăn ra rồi”. Các bà đã gặp thiên sứ trấn an: “Đừng sợ chi, các ngươi tìm Đức Chúa Giê-xu Na-xa-rét, là Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi, chẳng còn ở đây; hãy xem nơi đã táng xác Ngài”. Sứ điệp về phục sinh của Chúa Giê-xu rất ngắn, nhưng rất trọng đại, đem ánh sáng hy vọng cho cả nhân loại. Khởi đầu sứ điệp là “đừng sợ chi”. Lời này trấn an các bà vì các bà “thất kinh” về sự chết. Kể từ khi Chúa Giê-xu từ kẻ chết sống lại, chúng ta là con dân Chúa không còn “sợ chi” về sự chết cả. Sự chết đối với con dân Chúa chỉ là cái cửa bước qua “đi ở với Đấng Christ, là điều tốt hơn” (Phi-líp 1:23). “Đấng đã chịu đóng đinh; Ngài sống lại rồi”. Ngài “sống lại” cùng một thể xác “đã chịu đóng đinh”. Ngài đã đắc thắng sự chết trong thân thể Ngài. “Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng” (1Cô-rinh-tô 15:54). Kết thúc sứ điệp là “hãy đi nói”. Chúng ta cũng hãy rao truyền sự sống lại của Chúa, đem ánh sáng hy vọng đến mọi người. Chúng ta thờ phượng Chúa ngày Chúa Nhật cũng là một cách nói về sự sống lại của Chúa. “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi cũng chẳng sợ tai họa nào; vì Chúa ở cùng tôi” (Thi thiên 23:4). Chúa sống lại là ánh sáng niềm tin và hy vọng cho tôi. Chúng ta hãy đặt niềm tin trọn vẹn vào sự phục sinh của Chúa, và đi ra truyền rao tin mừng này cho thế giới.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 24.03.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 24.03.2024

in Thanh niên on 20 Tháng Ba, 2024

Chúa nhật 24.03.2024 (KN Chúa vào thành Giê-ru-sa-lem)

  1. Đề tài: CÓ LÚC TỰ XÉT MÌNH.
  2. Kinh Thánh: Mác 14:12-25.
  3. Câu gốc: “Đức Chúa Giê-xu lấy bánh, tạ ơn, đoạn bẻ ra trao cho các môn đồ, mà phán rằng: Hãy lấy, nầy là thân thể ta. Ngài lại cầm chén, tạ ơn, rồi trao cho các môn đồ, và… Ngài phán rằng: Nầy là huyết ta, huyết của sự giao ước đổ ra cho nhiều người” (Mác 14:22-24).
  4. Đố Kinh Thánh: Đố theo chủ đề KN Chúa vào thành Giê-ru-sa-lem.
  5. Thể loại: Phỏng vấn.

* CHỈ DẪN: Phỏng vấn.

  1. Chọn ba người: Một người đóng vai Phi-e-rơ và một người đóng vai Giăng, một người làm phóng viên.
  2. Dựa trên tài liệu tham khảo và phần Kinh Thánh làm nền để soạn ra nhiều câu hỏi và trả lời cho các diễn viên học thuộc. Các câu hỏi và trả lời đều ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa, đồng thời phải gây hứng thú cho người nghe để họ dễ nhớ nội dung của buổi học Kinh Thánh.
  3. Trong phần đúc kết, NHD sẽ tóm tắt nội dung bài học và đưa ra lời khuyên ban viên áp dụng sự dạy dỗ của lời Chúa vào đời sống mỗi ngày. Sau đó mời tất cả đứng lên và mời nhân vật được phỏng vấn cầu nguyện cho ban Thanh niên.

* GỢI Ý PHỎNG VẤN.

(Sau khi người hướng dẫn giới thiệu thể loại chương trình thờ phượng, phóng viên từ dưới đi lên Phi-e-rơ và Giăng từ ngoài đi vào. Sau đó Phi-e-rơ và Giăng lần lượt thay nhau trả lời cho những câu hỏi của phóng viên).

– Phóng viên: Dạ, cháu xin kính chào cụ Phi-e-rơ và cụ Giăng ạ!

– Phi-e-rơ và Giăng: Chào các cháu trong ban Thanh niên! 

– Pv: Chúng cháu rất vui vì được hai cụ đến thăm hôm nay. Thay cho ban Thanh niên Hội Thánh, cháu xin có lời chào mừng và hoan nghênh hai cụ. Nhân buổi gặp gỡ này, hai cụ có thể trò chuyện với chúng cháu về đề tài “Tự xét mình”, được không ạ?

– Phi-e-rơ và Giăng: Được, các cháu cứ cứ hỏi!

– Pv: Trước tiên, xin hai cụ cho biết câu chuyện Chúa Giê-xu dự lễ Vượt Qua cuối cùng với các môn đồ?

 – Phi-e-rơ hoặc Giăng: Việc này xảy ra vào ngày lễ Vượt Qua, chúng tôi thưa cùng Chúa Giê-xu rằng: Thầy muốn chúng tôi đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua tại đâu?

     – Pv: Sao các cụ không dọn lễ Vượt Qua cho Chúa Giê-xu như những năm trước mà các cụ lại hỏi Chúa như vậy?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Các cháu biết không, ăn lễ Vượt Qua phải ăn phía trong thành Giê-ru-sa-lem nhưng vào thành Giê-ru-sa-lem trong thời điểm đó rất nguy hiểm vì “các thầy tế lễ cùng các thầy thông giáo tìm mưu đặng bắt Đức Chúa Giê-xu và giết đi”. Trước tình hình đó, chúng tôi không biết làm sao đành phải hỏi Chúa. Có nhiều việc chúng ta không biết cách giải quyết thì phải tìm kiếm ý muốn Chúa.

– Pv: Cám ơn hai cụ đã nhắc nhở chúng cháu về việc tìm biết ý muốn Chúa trong những lúc gặp khó khăn. Và sau câu hỏi đó, Chúa Giê-xu đã trả lời thế nào cho các cụ?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúa Giê-xu bí mật sai hai ta đi, và dặn rằng: “Hãy vào thành, sẽ gặp một người đàn ông xách vò nước; cứ theo sau, hễ người vào nhà nào, các người sẽ nói cùng chủ nhà ấy rằng: Thầy phán: Cái phòng ta sẽ dùng ăn lễ Vượt Qua ở đâu? Chính người đó sẽ chỉ cho các ngươi một cái phòng lớn trên lầu có đồ đạc sẵn sàng, hãy dọn tại đó cho chúng ta”.

– Pv: Xin cụ cho biết vì sao Chúa Giê-xu lại bí mật sắp đặt mọi việc cho lễ Vượt Qua như vậy?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúa không giữ bí mật việc Ngài “phải chịu khốn khổ nhiều, phải bị các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo loại ra, phải chịu chết, sau ba ngày phải sống lại”; nhưng Chúa bí mật bàn thảo việc tổ chức lễ Vượt Qua cho thấy Ngài giữ bí mật việc này không phải vì vấn đề an nguy tính mạng Ngài, mà là Ngài không muốn bị bắt trước thời điểm quy định. Ngài giữ bí mật vì có một sứ đồ phản Ngài.

– Pv: Thật là nguy hiểm khi trong nội bộ có một người phản Chúa. Các cụ có biết và đề phòng như Chúa không vậy?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúng ta không hề hay biết trong nội bộ có người phản Chúa. Khi Chúa Giê-xu nói: “Trong vòng các ngươi có một kẻ ngồi ăn cùng ta, sẽ phản ta” thì chúng ta “bèn buồn rầu lắm”. Vừa buồn cho Chúa, vừa buồn cho một người trong bọn ta có tâm phản trắc.

– Pv: Thưa hai cụ, tại sao các môn đồ không hỏi thẳng Chúa Giê-xu người đó là ai để xử lý mà phải buồn rầu như thế?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúng tôi không dám nghi ai hết, chỉ dám nghi mình vì đã có lần tất cả chúng tôi đều bị Chúa hỏi: “Còn các ngươi cũng muốn lui chăng?” (Lu-ca 6:67) nên chúng tôi “lần lượt thưa cùng Ngài rằng: Có phải tôi không?” “Lạy Chúa, có phải tôi không?” (Lu-ca 26:22,25).

– Pv: Ước gì chúng cháu cũng có tấm lòng tự cảnh tỉnh đời sống như các cụ. Thưa cụ, tại sao Chúa không nói ra đích danh Giu-đa Ích-ca-ri-ốt là người phản Chúa?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Có lẽ Chúa muốn Giu-đa ăn năn. Lời Chúa phán ra, không một người nào nghi ngờ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt. Điều này chứng tỏ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt quả là một tên kín đáo, khôn ngoan, cũng là một tên giả hình điêu luyện. Dù vậy Giu-đa vẫn không qua mặt được Chúa.

– Pv: Chúa muốn Giu-đa ăn năn nhưng Giu-đa vẫn không ăn năn. Người cứng lòng như Giu-đa thì số phận sẽ thế nào thưa cụ?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúa dành cho Giu-đa cơ hội nhưng Giu-đa đã khước từ. Nhiều phần Kinh Thánh cho thấy Giu-đa chưa bao giờ gọi Chúa là Chúa (Lord), Giu-đa chỉ xưng Chúa là thầy (Rabi). Ngài chưa bao giờ là Chúa của Giu-đa. Giu-đa chưa nhận Chúa là Cứu Chúa cho đời sống mình nên Giu-đa sẽ không nhận được sự cứu rỗi.

– Pv: Thật là đáng tiếc cho đời sống Giu-đa. Và sau khi Chúa nói với Giu-đa thì cụ đã làm gì sau đó?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Giu-đa đã bỏ ra ngoài sau khi Chúa tỏ cho Giu-đa biết Ngài biết âm mưu phản bội của ông. Chúa lập lễ Tiệc Thánh vào cuối bữa ăn lễ Vượt Qua. Lúc nầy Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đã lìa khỏi bàn ăn. Giu-đa không bao giờ liên kết một thân với Chúa qua Tiệc Thánh. Điều này minh chứng rõ hơn Giu-đa không thể được cứu.

– Pv: Hai cụ có thể nói rõ hơn về việc Chúa Giê-xu lập lễ Tiệc thánh cho chúng cháu biết với?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúa Giê-xu lập Tiệc Thánh với bánh không men và nước nho. Ngài “lấy bánh” – Ngài là “bánh của sự sống”; Ngài “tạ ơn” – Ngài dâng Ngài như là một “của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời”. Ngài “trao cho các môn đồ” -Ngài “ban cho nó sự sống, nó chẳng chết mất bao giờ”. Ngài trao trọn vẹn chính Ngài cho người thuộc về Ngài. Mỗi con cái Chúa đều có Ngài trọn vẹn. Ngài phán: “Ta sẽ ở trong các ngươi” .

– Pv: Còn việc Chúa cầm chén phán: “Nầy là huyết ta, huyết của sự giao ước đổ ra cho nhiều người”. Điều nầy có nghĩa gì thưa cụ?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Đức Chúa Trời đã lập giao ước hay sự thỏa thuận giữa Ngài và người. Ngài lập giao ước với Nô-ê, với
Áp-ra-ham… nhưng giao ước quan trọng nhất mà Ngài lập với dân Y-sơ-ra-ên khi Ngài ban cho họ luật pháp. Chúa Giê-xu kể giao ước nầy là giao ước cũ. Giao ước cũ đặt căn bản trên luật pháp và vâng giữ luật pháp. Không một người nào có thể giữ trọn luật pháp, nên hết thảy đều phạm giao ước của Chúa.

– Pv: Vậy thì giao ước Chúa Giê-xu nói trong lễ Tiệc Thánh có phải là giao ước cũ đó không thưa cụ?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Không! Chúa Giê-xu đã lập giao ước mới. Chúa Giê-xu là giao ước mới cho loài người, một mối tương giao bền vững với Đức Chúa Trời. Giao ước mới đặt căn bản trên ân điển và tình yêu thương của Đức Chúa Trời.

– Pv: Hai cụ có thể nói rõ hơn về mục đích Chúa lập lễ Tiệc Thánh cho chúng cháu biết với?

– Phi-e-rơ hoặc Giăng: Chúa lập Tiệc Thánh với mục đích là để người tin Chúa “nhớ đến” Chúa và rao ra sự cứu rỗi của Ngài cho mọi người trong thế gian cho đến ngày Chúa trở lại. Vì vậy, khi dự Tiệc Thánh, các cháu phải tự xét mình và làm công tác Chúa giao.

– Pv: Cám ơn cụ đã giúp chúng cháu hiểu biết rõ hơn về ý nghĩa và mục đích của lễ Tiệc Thánh. Chúng cháu biết mình phải nhớ đến Chúa, xét mình ăn năn tội và rao truyền sự cứu rỗi của Chúa đến cho nhiều người chưa biết Chúa.

– NHD: Thưa các bạn, chúng ta vừa được hai cụ Phi-e-rơ và Giăng giúp chúng ta hiểu về đề tài “Tự xét mình”. Qua bài học nầy, ước mong mỗi người chúng ta tự xét mình và ăn năn với Chúa khi mắc sai phạm và sống rao truyền danh Chúa đến cho nhiều người.  

Mời các bạn đứng lên, mời cụ Phi-e-rơ hoặc cụ Giăng cầu nguyện cho ban Thanh niên.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Chúa Giê-xu có 12 môn đồ là những người công khai sống chung và làm việc chung với Chúa Giê-xu, ai cũng biết. Chúa Giê-xu cũng có những người bạn mà ít người biết tới như gia đình ba chị em Ma-thê, Ma-ri và La-xa-rơ ở làng Bê-tha-ni. Chúa lại có những người bạn mà ngay cả các sứ đồ cũng không biết như Ni-cô-đem, người đã gặp Chúa trong ban đêm cách kín giấu (Giăng 3); người chủ có lừa cái và lừa con sẵn lòng để Chúa dùng cỡi vào thành Giê-ru-sa-lem (Mác 11:3); người như “Giô-sép người A-ri-ma-thê, làm môn đồ của Chúa Giê-xu cách kín giấu” (Giăng 19:38), và chủ nhà có “cái phòng lớn trên lầu” dành cho Chúa dự lễ Vượt Qua, người bạn này chúng ta cũng không biết tên. Dù vậy, Kinh Thánh đã ghi lại việc làm của người này đối với Chúa trong đêm cuối cùng. Bài học này giúp chúng ta xét mình về các công việc mà Chúa phán dạy.

  1. CHUẨN BỊ TIỆC THÁNH (Mác 14:12-16).

Đến ngày lễ Vượt Qua, “các môn đồ thưa cùng Chúa Giê-xu rằng: Thầy muốn chúng tôi đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua tại đâu?” Lúc nầy có lẽ Chúa và các môn đồ đang ở nhà của Ma-ri, người đã xức dầu thơm cho Chúa. Ăn lễ Vượt Qua phải ăn tại thành Giê-ru-sa-lem, ăn bất cứ nơi nào cũng được miễn là phía trong tường thành. Vào thành Giê-ru-sa-lem rất nguy hiểm trong lúc nầy vì “các thầy tế lễ cùng các thầy thông giáo tìm mưu đặng bắt Đức Chúa Giê-xu và giết đi” (c.1). Các môn đồ không biết làm sao đành phải hỏi Chúa. Nhiều điều, nhiều việc chúng ta lưu tâm nhưng không biết làm sao thì phải cầu nguyện để biết ý muốn Chúa.

Để đáp lại câu hỏi của các môn đồ, Ngài lặng lẽ, bí mật “sai hai môn đồ đi, và dặn rằng: Hãy vào thành, sẽ gặp một người đàn ông xách vò nước; cứ theo sau, hễ người vào nhà nào, các người sẽ nói cùng chủ nhà ấy rằng: Thầy phán: Cái phòng ta sẽ dùng ăn lễ Vượt Qua ở đâu? Chính người đó sẽ chỉ cho các ngươi một cái phòng lớn trên lầu có đồ đạc sẵn sàng, hãy dọn tại đó cho chúng ta”. Đây chứng tỏ Ngài đã bí mật bàn thảo và đặt kế hoạch với bạn Ngài. Chúa không giữ bí mật việc Ngài “phải chịu khốn khổ nhiều, phải bị các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo loại ra, phải chịu chết, sau ba ngày phải sống lại” (8:31). Như vậy, Ngài giữ bí mật việc nầy không phải vì vấn đề an nguy tính mạng Ngài, mà là Ngài không muốn bị bắt trước thời điểm quy định. Ngài giữ bí mật vì có một sứ đồ phản Ngài.

Nhà Y-sơ-ra-ên nóc bằng, trông như cái hộp. Phòng cao trông như cái hộp nhỏ chồng lên cái hộp lớn, có cầu thang ở ngoài để đi lên phòng cao. Phòng cao thường được dùng làm nhà kho. Có phòng cao được dùng làm nơi nghỉ ngơi, đọc sách và suy gẫm. Nhà giàu có, phòng cao là “một cái phòng lớn trên lầu có đồ đạt sẵn sàng” dùng làm phòng khách. Chúa nghèo, “con cáo có hang, chim trời có ổ, song Con Người không có chỗ gối đầu” (Ma-thi-ơ 8:20), thế mà bạn Ngài lại là những người giàu có. Trong Hội Thánh cũng có nhiều người giàu có và được Chúa sử dụng sự giàu có của họ.

Hai sứ đồ được Chúa sai đi là Phi-e-rơ và Giăng (Lu-ca 22:9). Hai sứ đồ theo đúng kế hoạch của Chúa và đã sửa soạn lễ Vượt Qua trên một phòng cao.

  1. TỰ XÉT MÌNH (Mác 14:17-21).

“Buổi chiều Ngài đến với mười sứ đồ”. Có lẽ Phi-e-rơ và Giăng sau khi sửa soạn xong lễ Vượt Qua bèn trở về nhà của Ma-ri tại làng Bê-tha-ni, rồi cùng Ngài và các môn đồ đi đến phòng cao.

“Đang ngồi ăn”, Đức Chúa Giê-xu ngưng ăn, nhìn khắp lượt các sứ đồ. Ánh mắt Ngài soi rọi đến tâm can mỗi người. Mọi người đều ngưng ăn, nhìn Chúa. Vẻ sầu khổ hiện rõ trên nét mặt Ngài. Trong bầu không khí yên lặng, có lẽ Chúa cầm một ngọn “rau đắng” (Xuất Ê-díp-tô ký 12:8) và nói chậm rãi: “Quả thật, ta nói cùng các người, trong vòng các ngươi có một kẻ ngồi ăn cùng ta, sẽ phản ta”. Tại sao Chúa không nói đích danh Giu-đa Ích-ca-ri-ốt? Có lẽ Chúa muốn Giu-đa ăn năn. Lời Chúa phán ra, không một người nào nghi ngờ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt. Điều nầy chứng tỏ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt quả là một tay kín đáo, khôn ngoan, cũng là một tay giả hình điêu luyện. Dầu vậy vẫn không qua mặt được Chúa.

Lời Chúa ngắn gọn, thiếu chi tiết nhưng “các môn đồ bèn buồn rầu lắm”. Vừa buồn cho Chúa, vừa buồn cho một người trong bọn có tâm phản trắc. Tôi không hiểu tại sao Phi-e-rơ không đập bàn hỏi thẳng Chúa người có dã tâm đó là ai để ông xử lý. Hoặc các môn đồ gườm nhau, nhìn nhau với cặp mắt soi mói. Họ không dám nghi ai hết, chỉ dám nghi mình vì tất cả đã có lần bị Chúa hỏi: “Còn các ngươi cũng muốn lui chăng?” (Lu-ca 6:67). Các môn đồ “lần lượt mà thưa cùng Ngài rằng: Có phải tôi không?” Ước gì chúng ta có tấm lòng tự cảnh tỉnh như các sứ đồ. Đừng nghe lời Chúa khiển trách tội lỗi thì nghĩ ngay đến người khác, thay vì nghĩ chính mình. Mười một sứ đồ hỏi Chúa: “Lạy Chúa, có phải tôi không?” (Lu-ca 26:22,25). Giu-đa chưa bao gọi Chúa là Chúa (Lord) như mười một sứ đồ kia. Giu-đa chỉ xưng Chúa là Thầy (Rabi). Ngài chưa bao giờ là Chúa của Giu-đa. Giu-đa chưa được cứu.

III. DỰ TIỆC THÁNH (Mác 14:22-25).

“Khi đang ăn, Đức Chúa Giê-xu lấy bánh, tạ ơn, đoạn bẻ ra trao cho các môn đồ, mà phán rằng; hãy lấy, nầy là thân thể ta”. Chúa lập Tiệc Thánh vào cuối bữa ăn lễ Vượt Qua. Lúc này Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đã lìa khỏi bàn ăn. Giu-đa không bao giờ liên kết một thân với Chúa qua Tiệc Thánh. Giu-đa không được cứu. Chúa Giê-xu lập Tiệc Thánh với bánh không men và nước nho. Ngài “lấy bánh” – Ngài là “bánh của sự sống” (Giăng 6:35); Ngài “tạ ơn” – Ngài dâng Ngài như là một “của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời” (Rô-ma 12:21). Ngài “trao cho các môn đồ” – Ngài “ban cho nó sự sống, nó chẳng chết mất bao giờ” (Giăng 10:28). Chúa phán “nầy là thân thể ta” – Ngài “bẻ ra” trao cho mỗi môn đồ một phần bánh, nhưng Ngài không nói: “Nầy là (một phần) thân thể ta”. Ngài trao trọn vẹn chính Ngài cho người thuộc về Ngài. Mỗi con cái Chúa đều có Ngài trọn vẹn. Chúa phán: “Ta sẽ ở trong các ngươi” (Giăng 15:4).

Chúa Giê-xu cầm chén và phán: “Nầy là huyết ta, huyết của giao ước đổ ra cho nhiều người”. “Giao ước” là từ ngữ tôn giáo của dân Y-sơ-ra-ên. Đức Chúa Trời đã lập giao ước hay sự thỏa thuận giữa Ngài và người. Ngài lập giao ước với Nô-ê, với loài người; Ngài lập giao ước với Áp-ra-ham (Sáng thế Ký 6:18; 9:8-17; 15:8). Nhưng giao ước quan trọng nhất mà Ngài lập với dân Y-sơ-ra-ên khi Ngài ban cho họ luật pháp (Xuất Ê-díp-tô Ký 24:7,8). Đức Chúa Giê-xu kể giao ước nầy là giao ước cũ. Giao ước cũ đặt căn bản trên luật pháp và vâng giữ luật pháp. Không một người nào có thể giữ trọn luật pháp, nên tất cả đều phạm giao ước của Chúa. Ngài lập giao ước mới. Chúa Giê-xu là giao ước mới cho loài người, một mối tương giao bền vững với Đức Chúa Trời. Giao ước mới đặt căn bản trên ân điển và tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Chúa lập Tiệc Thánh với mục đích để “nhớ đến” Chúa và rao ra sự cứu rỗi của Ngài cho mọi người trong thế gian cho đến ngày Chúa trở lại. Mọi người đến lúc tự xét mình để dự Tiệc Thánh và thuận phục công tác Chúa giao.

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 17.03.2024

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 17.03.2024

in Thanh niên on 12 Tháng Ba, 2024

Chúa nhật 17.03.2024.

  1. Đề tài: GÂY CHUYỆN RẮC RỐI.
  2. Kinh Thánh: Sáng thế Ký 25:19-34; 27:1-40.
  3. Câu gốc: “Ê-sau liền nói rằng: Có phải vì người ta gọi nó là Gia-cốp mà nó hai lần chiếm lấy vị tôi rồi chăng? Nó đã chiếm quyền trưởng nam tôi, và lại bây giờ còn chiếm sự phước lành của tôi nữa” (Sáng thế Ký 27:36).
  4. Đố Kinh Thánh: Nê-hê-mi 5-9.
  5. Thể loại: Thảo luận.

* CHỈ DẪN: Thảo luận.

  1. Từ nhiều tuần trước, Ủy viên Linh vụ giao đề tài cho hai nhóm:

Đề tài 1: Đức Chúa Trời đã chọn Gia-cốp từ trong bụng mẹ nên Gia-cốp đi trước Chúa để hoàn thành ý nguyện và chương trình của Ngài. 

Đề tài 2: Đức Chúa Trời đã chọn Gia-cốp từ trong bụng mẹ nhưng Gia-cốp không nên đi trước Chúa để hoàn thành ý muốn tốt đẹp bằng một chương trình xấu, một phương pháp xấu.

  1. Mỗi nhóm họp lại, cử ra hai người thay mặt nhóm để thảo luận và bênh vực ý kiến của nhóm mình. Cần chuẩn bị nội dung thật kỹ để buổi thảo luận sôi nổi và hào hứng.
  2. Ban hướng dẫn nhờ một người hiểu biết lời Chúa, từng trải thuộc linh để đúc kết giờ thảo luận. Phải hết sức cẩn thận vì đúc kết sai sẽ làm rối trí các ban viên và gây nguy hại cho Hội Thánh. Nếu cần, cho người ấy mượn tài liệu tham khảo mà bạn đang có.
  3. Giờ thảo luận.
  4. Người hướng dẫn tuyên bố đề tài thảo luận và mời đại diện hai nhóm lên ngồi đối diện nhau trước các ban viên.
  5. Người hướng dẫn tuyên bố quy luật của buổi thảo luận: Mỗi nhóm tự do trình bày, bênh vực ý kiến của nhóm mình (nhưng không tranh cãi để dành phần thắng). Thời gian: 20 phút.
  6. Đúc kết (15 phút): Người đúc kết phải dựa trên lời Chúa (chứ không phải lý luận) để nói lên chân lý.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Bài học hôm nay là một bài học rất có giá trị về phương diện đạo đức. Những điều trong bài học cảnh tỉnh chúng ta, mỗi người cần ghi nhận và áp dụng trong cuộc sống gia đình mỗi ngày. Gia-cốp là biểu tượng của sự thủ đoạn, lấy sự khôn ngoan của mình lừa gạt người cùng gia đình. Kết quả ông gánh chịu nhiều hậu quả trong đời. Tuy nhiên, trên phương diện tâm linh thì Gia-cốp lại là người được Chúa chọn lựa, yêu mến. Vì thế, xin các bạn nhờ Chúa theo sát kỹ bài học để không có sự hiểu lầm về chương trình và hành động của Đức Chúa Trời chúng ta.

  1. LỢI DỤNG CƠ HỘI (Sáng thế Ký 25:29-34).

Thông thường anh em sinh đôi rất giống nhau. Giống nhau về vóc dáng, vẻ mặt và luôn cả tính nết nữa. Trường hợp của 2 anh em con Y-sác là một ngoại lệ. Ê-sau đầy lông (Ê-sau có nghĩa là “nhiều lông”) còn Gia-cốp (có nghĩa là nắm gót). Từ bé cả hai đã khác biệt nhau. Sáng thế Ký 25:27-28 cho chúng ta biết sự khác biệt đó. Ê-sau là biểu tượng của người “hữu dũng, vô mưu” thích săn bắn. Gia-cốp là người trầm mặc, sống nhiều về nội tâm, ở trong lều trại với mẹ. Phân đoạn Kinh Thánh được chia thành hai phần rõ rệt.

  1. Lỗi Lầm Của Ê-sau.

Câu nói “này anh gần thác” để làm lý do cho việc bán quyền trưởng nam của Ê-sau là một lỗi lầm khó có thể bào chữa được. Khi con người thèm khát một điều gì, thường hay tìm cách để thỏa mãn cơn thèm mà quên đi hậu quả của việc mình làm sẽ đưa mình đến đâu. Ở lứa tuổi ngoài 30, với một sức mạnh mẽ, còn sống độc thân, khi lập gia đình Ê-sau mới 40 tuổi (Sáng thế Ký 26:34) thì sao lại nói câu “anh gần thác” được? Câu nói của Ê-sau chắc chắn đã bị Gia-cốp đánh giá và chính Đức Chúa Trời cũng đánh giá ông nữa. Cuối phân đoạn Kinh Thánh ghi “Vậy Ê-sau khinh quyền trưởng nam”. Thế nào là khinh quyền trưởng nam? Ông vì một tô canh (dù đang đói lắm) mà quên đi giá trị lớn lao của người trưởng nam (được hưởng gấp đôi gia tài so với con thứ và được chúc phước). Ông là người được coi là kẻ thừa kế về vật chất, lẫn tâm linh. Vậy mà, chỉ một cơn đói, ông đã bán nó đi. Ôi! Ngày nay cũng có nhiều người làm như vậy. Chỉ vì… những cơn thèm khát… mà bán đứng địa vị làm con Đức Chúa Trời.

  1. Lỗi Lầm của Gia-cốp.

Trên phương diện đạo đức, Gia-cốp là người gây họa cho gia đình. Biết tính anh tham ăn, Gia-cốp đã tạo cơ hội để anh bán quyền trưởng nam. Lấy sự khôn ngoan của mình để làm lợi riêng, đặc biệt là đối với người cùng chung ruột thịt là một lỗi lầm lớn. Chính lỗi lầm này đã đưa đến việc lừa cha để được chúc phước và hậu quả Gia-cốp phải gánh chịu nặng nề. Trốn khỏi gia đình, mất mẹ vĩnh viễn (Sáng thế Ký 27:42). Bị cảnh “gậy ông đập lưng ông” với cậu là La-ban (Sáng thế Ký 29:14-30). Sống trong sợ hãi (Sáng thế Ký 27:41; 32:3-8). Bị con gạt (Sáng thế Ký 37).

  1. SỰ DỐI TRÁ (Sáng thế Ký 27:30-33).

Đức Chúa Trời chắc chắn không bằng lòng sự gian trá của Gia-cốp dù Gia-cốp đã được Chúa chọn từ trong bụng mẹ (Sáng thế Ký 25:23). Vì Chúa biết người như Ê-sau sẽ chẳng làm nên tích sự gì. Dù Chúa chọn ông, Gia-cốp không nên dùng sự gian trá để được chúc phước. Gia-cơ đã trách những kẻ “Ăn gian tiền công con gặt” là họ sẽ bị Chúa trừng phạt (Gia-cơ 5:4). Đáng lý, Gia-cốp phải sống thật lương thiện thì ông cũng làm tròn ý nguyện của Chúa được như thường. Sự lương thiện trên đời sống mỗi người là điều kiện căn bản để nhận phước hạnh, vui mừng, bình an từ nơi Chúa. Ý thức giá trị sự lương thiện, nhà văn John Ruskin có nói: “Tạo con cái mình có khả năng sống lương thiện là đầu mối của sự giáo dục”. Tạ ơn Chúa, Gia-cốp đã ăn năn việc làm sai trái của mình (Sáng thế Ký 32:9-12) và thay đổi cách đối xử với anh mình. Đây là điều tốt vì có nhiều người không bao giờ ăn năn dù mình đã làm những điều dối trá, sai trái.

III. KẾT QUẢ CAY ĐẮNG (Sáng thế Ký 27:34-37).

 Đa-vít, trước giả Thi thiên 64 đã kinh nghiệm điều cay đắng khi ông viết “nhắm mũi tên mình, tức là lời cay đắng… bắn vào kẻ trọn vẹn” và kết quả là “thình lình chúng nó bị tên, thương tích”, vì “Đức Chúa Trời sẽ bắn chúng nó”. Ít có người hiểu rằng bất cứ ý tưởng nào, hành động nào cũng sẽ có hậu quả. Mọi người nên ghi nhớ điều đó để tìm điều thiện và điều gì tựa như điều ác thì phải tránh xa đi (1Ti-mô-thê 6:11-12). Gia-cốp là người thành công trong đời sống thiêng liêng. Được chọn là kẻ kế tự cho Y-sác, sống gần gũi và hết lòng thờ phượng Đức Chúa Trời. Nhưng vì sự nôn nóng thực hiện khải tượng, Gia-cốp đã có hành động dối trá gạt cha và gạt anh.

Hậu quả là Gia-cốp phải trả giá cho điều sai trái mình đã làm. Ông giương cung bắn tên và mũi tên đã quay ngược về ông. Cuộc đời ông đã phải bị kẻ khác phỉnh gạt và kẻ phỉnh gạt ông lại cũng là người trong gia đình.

* Bài học áp dụng.

  1. Chúng ta học điều gì từ đời sống Gia-cốp? Chúng ta học hỏi điều gì từ sự khinh quyền trưởng nam của Ê-sau? Từ kinh nghiệm rút ra, chúng ta nên có một phong cách xử thế như thế nào? (Sáng thế Ký 25:29-34).
  2. Thực hành đời sống dối trá đã đem Gia-cốp đến hành động gì? Gia-cơ đã khuyên kẻ “lừa gạt” nên sống như thế nào? Sự giáo dục con cái nên nhấn mạnh đến điều gì? (Sáng thế Ký 27:30-33).
  3. Trước giả Thi thiên cho biết hậu quả của người tạo điều cay đắng sẽ nhận bông trái gì? Bạn có tin câu “ác lai, ác báo” là định luật Đức Chúa Trời luôn áp dụng không? (Sáng thế Ký 27:34-37).
  4. Bài học hôm nay nhắc nhở chúng ta cẩn trọng trong sự tương giao giữa mình và người khác, đặc biệt là anh em trong gia đình. Đừng vì quyền lợi riêng tư, ý muốn thấp hèn mà làm đau lòng nhau. Gia-cốp đã hành động kém quang minh, chính đại và ông phải gánh chịu hậu quả đắng cay. Hãy sống và làm những điều đẹp lòng Chúa.