Chương trình thờ phượng Ban Nam Giới Chúa nhật 01.02.2015
By andynguyen in NAM GIỚI on 7 Tháng Tư, 2015
Chúa nhật 01.02.2015.
1. Đề tài: CHÚA NHẬT TRUYỀN GIÁO.
2. Kinh Thánh: Thi Thiên 96.
3. Câu gốc: “Hãy thuật sự vinh hiển Ngài giữa các nước,truyền
các công việc lạ lùng Ngài giữa các dân” (Thi 96:3).
4. Đố Kinh Thánh: 1Sử Ký 21-24.
5. Thể loại: Kịch 5’.
33
* CHỈ DẪN: Kịch 5’.
1. Mời vài người trong ban chấp sự của Hội Thánh nhóm chung
với ban thanh niên và làm giám khảo.
2. Cách thực hiện chương trình.
* Cách 1:Từ nhiều tuần trước, mỗi nhóm của ban thanhniên
họp lại để soạn và tập một vở kịch ngắn với đề tài “Truyền giáo”.
Tùy theo số nhóm mà định thời gian của vở kịch, nhưng không
được quá 15 phút.
* Cách 2: Trước giờ nhóm, ban hướng dẫn chia ban thanh niên
ra làm 3 nhóm và cho ngồi riêng ra từng nhóm. Đến tiết mục kịch
5 phút, ban hướng dẫn giao cho mỗi nhóm một câu chuyện ngắn
với đề tài “Truyền giáo”. Trong 20 phút, cácnhóm phải biến câu
chuyện thành vở kịch, phân vai và tập kịch.
– Các nhóm lần lượt diễn kịch.
– Cách chấm điểm.
+ Thời gian: Đúng giờ (5’ hoặc 15’) 10 điểm. Mỗi phút dư bị trừ
một điểm.
+ Tinh thần: Tất cả nhóm viên đều tham gia vào vở kịch: 10
điểm. Thiếu một người trừ 1 điểm.
+ Diễn xuất: 10 điểm.
+ Nội dung: 10 điểm (nếu là vở kịch tự chọn).
– Phát thưởng.
* NHỮNG CÂU CHUYỆN THAM KHẢO.
TRAO TẶNG TÌNH YÊU CHO NGƯỜI
KHÁC LÀ TRẢ ƠN CHÚA.
Một ngày kia, dân chúng ở một làng nhỏ bé thuộc miền nam
nước Trung Hoa dùng gậy gộc và đá sỏi xua đuổi một cô bé mắc
bệnh cùi và nghèo đói ra khỏi làng. Một vị giáo sĩ chứng kiến cảnh
34
tượng đã xông vào đám đông, ôm xốc cô bé lên và cứu cô khỏi
đám dân quê hung ác. Vừa mếu máo khóc, cô bé vừa hỏi vị giáo sĩ:
– “Tại sao ông lo lắng cho con vậy?”
Vị giáo sĩ trả lời:
– “Vì Đức Chúa Trời đã dựng nên cả hai chúng ta, do đó, chúng
ta là anh em với nhau. Từ nay trở đi, con sẽ không bao giờ phải đói
khát và lang thang đó đây nữa”.
– “Nhưng làm sao con có thể trả ơn ông đây?”
– “Con hãy trao tặng tình yêu cho người khác nhiều bao nhiêu có
thể”.
Trong 3 năm sống gần vị giáo sĩ cho đến chết,cô bé gái mắc
bệnh phong cùi đã tận tâm băng bó vết thương cho những người
phong cùi khác, lo cho họ ăn và nhất là yêuthương họ. Cô chết lúc
11 tuổi, và những người phong cùi khác đã thốt lên rằng: “Cô gái
thiên đàng nhỏ bé của chúng ta đã trở về thiên quốc”.
ĐỪNG VỘI THẤT VỌNG.
Một lần kia, Tổng thống Roosevelt cùng gia đình qua Phi châu
nghỉ hè. Khi ngài trở lại Hoa kỳ, thì trên cùng chuyến bay hôm đó
còn có một nhà truyền giáo trở về quê hương sau 40 năm tận tuỵ
hầu việc Chúa giữa người Phi châu.
Khi phi cơ đáp xuống phi trường, một rừng người đông đảo ra
đón tổng thống, nào là quân đoàn dàn chào,nào là kèn nhạc, nào
là các bộ trưởng, các tướng tá… song không ai để ý gì đến vị giáo
sĩ cả. Ông lủi thủi ra khỏi phi trường mà lòng cảm thấy nỗi buồn
xâm chiếm. Vị giáo sĩ tủi hổ, vừa đi vừa gầm mặt xuống than thở:
– “Chúa ơi, một vị tổng thống chỉ đi nghỉ hè vui chơi trở về thôi
mà được nhiều người đón rước như vậy, còn con đây đã lìa bỏ quê
hương sang tận Phi châu xa xôi, bất chấp nghèo đói, bệnh tật, hầu
35
việc Chúa suốt bốn mươi năm, thế mà khi con trở về không ai tiếp
rước, không ai chào đón cả!”
Thình lình ông nghe tiếng phán êm dịu như một lời an ủi của
Chúa:
– “Con ơi, đừng vội thất vọng! Con chưa trở về quê hương thật
của con mà!”
Ngay khi đó ông quỳ gối xuống bên đường ăn năn xưng tội yếu
đuối của mình rồi đứng dậy với sức mới từ nơi Chúa. Ông đi về nhà
với niềm vui mừng như một người chiến thắng vinh quang rạng rỡ
trên nét mặt.
CHỈ DÙNG KINH THÁNH LÀM VŨ KHÍ.
Cesar Malon, một nhà truyền bá Phúc âm danh tiếng của thế kỷ
19, đã được Đức Chúa Trời đại dụng để đưa hàng ngàn người đến
với Chúa Cứu Thế Giê-xu. Một lần ông đi trên xe ngựa trong một
chuyến hành trình xa. Trên chuyến xe, khách đồng hành thuộc
nhiều hạng người lẫn lộn và Malon đã dùng nhiều thì giờ đọc Kinh
Thánh để bổ dưỡng linh hồn. Thấy thế, một hành khách trong xe
cảm thấy khó chịu đã bảo: “Tôi tự hỏi tại sao một người thông
minh như ông lại có thể đọc một cuốn sách chỉ thích hợp với giới
phụ nữ và nhi đồng như thế?”
Malon đáp lại bằng cách đọc lớn những câu Kinh Thánh thích hợp
để trả lời. Người kia hỏi vặn: “Ông không có câu trả lời nào tốt hơn
sao, lại cứ đọc những câu trong cuốn sách cũ rích như thế?”
Malon vẫn yên lặng không nói gì và tiếp tụcgiở trang khác ra
đọc tiếp. Người ấy nói: “Tôi đã chẳng nói với ông rằng tôi không
tin một lời nào trong cuốn sách ấy sao?”
Malon đáp: “Dù ông có tin hay không, điều ấy tùy quyền của
ông, nhưng đây là lời của Đấng Tạo Hoá, tôi xin cứ đọc”.
Người vô tín im lặng không nói gì thêm nữa.
36
Một vị đại tá, bạn của nhà truyền bá Phúc âm, khi xuống xe đã
nói với ông: “Mặc dù tôi rất yêu mến và kính trọng ông, nhưng
theo ý tôi, dường như ông không được khôn khéo khi đối thoại với
người kia trên xe ngựa, vì ông chỉ đọc Thánh Kinh để trả lời cho lý
luận của y”.
Malon đáp: “Thưa đại tá, ông mang cái gì bên cạnh hông của
ông thế?”
Vị sĩ quan đáp: “Cái gươm”.
Malon hỏi: “Bây giờ nếu phải đối diện với kẻ thù ngoài mặt
trận muốn đâm chết ông, ông có thích cãi vã với kẻ thù về lưỡi
gươm nầy có phải là một loại khí giới hay không?”
Đại tá đáp: “Không, nếu ra trận gặp kẻ thù muốn giết tôi, tôi
sẽ đâm lưỡi gươm nầy vào anh ta”.
Malon đáp: “Đại tá nói phải lắm”.
Một vài năm sau, một người khách lạ đến gần Malon và hỏi:
“Xin lỗi ông, ông có nhớ tôi không?”
Nhà truyền bá Phúc âm đáp: “Tôi không nhớ ông là ai cả!”
Người ấy nói: “Ông có nhớ khi cùng đi trên một chuyến xe, ông
đã bị một người phản đối việc đọc Kinh Thánh của ông dữ dội hay
không?”
Nhà truyền giáo Phúc âm đáp: “Vâng, tôi còn nhớ rõ lắm!”
Người ấy thưa: “Chính tôi là người ấy. Tôi xin thưa với ông rằng
việc đọc Kinh Thánh của ông đã làm cho tôi cũng phải đọc Kinh
Thánh, nhờ đó tôi đã tìm được Chúa Cứu ThếGiê-xu và tin nhận
Ngài làm Cứu Chúa của tôi rồi”.
Kinh Thánh chép: “Vì Lời của Đức Chúa Trời là lời sống và linh
nghiệm, sắc hơn gươm hai lưỡi, thấu vào đến đỗi chia hồn, linh,
cốt, tủy, xem xét tư tưởng và ý định trong lòng” (Hêb 4:12).