Latest News From Our Blog

BÀI HỌC KINH THÁNH DÀNH CHO GIÁO VIÊN Lớp NHI ĐÔNG (6-8 TUỔI) – QUÝ 3/2024

BÀI HỌC KINH THÁNH DÀNH CHO GIÁO VIÊN Lớp NHI ĐÔNG (6-8 TUỔI) – QUÝ 3/2024

By Mai Hdenayun in NHI ĐỒNG on 18 Tháng Mười Một, 2024

BÀI 11. ĐỨC CHÚA TRỜI CHĂM SÓC

                                       DÂN NGÀI

 

I. KINH THÁNH: Xuất Ê-díp-tô 15:22-25; 16:1-3,11-15, 31; 17:1-6.

II. CÂU GỐC: “Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va vì Ngài là thiện; lòng nhân từ Ngài còn đến đời đời.” (Thi thiên 136:1).

III. MỤC ĐÍCH: Giúp các em

– Biết: Đức Chúa Trời ban thức ăn và nước uống cho người Hê-bơ-rơ.

– Cảm nhận: Đức Chúa Trời luôn chăm sóc các em. Ngài dùng nhiều cách để đáp ứng các nhu cầu của các em.

– Hành động: Cảm tạ Chúa vì Ngài ban cho các em mọi sự cần dùng.

IV. PHẦN ĐỀ NGHỊ TRONG GIỜ DẠY.

  * Đức Chúa Trời cung cấp.

  1. Mục đích: Để các em biết Đức Chúa Trời đã cung cấp cho mình mọi thứ.
  2. Vật liệu: Một tờ giấy bìa lớn, cắt những hình vẽ về thực phẩm, quần áo, nhà cửa trong sách báo cũ, kéo, keo.
  3. Thực hiện.

– Giáo viên viết tựa đề lên tờ bìa lớn: “Đức Chúa Trời cung cấp”.

  Nói với các em: Đức Chúa Trời hứa ban mọi thứ cho chúng ta dùng. Những tấm hình nầy cho thấy một số điều mà Đức Chúa Trời đã làm cho chúng ta. Cho mỗi em chọn một hình rồi dán lên tờ bìa.

Trong khi các em dán, hỏi các em lý do khiến các em chọn tấm hình đó và cho các em biết nhu cầu và ước muốn khác nhau như thế nào. 

Sau đó hỏi các em: Đức Chúa Trời đáp ứng những nhu cầu cho các em, các em phải làm gì? Hướng dẫn các em đọc câu gốc và cầu nguyện.   

B. BÀI HỌC KINH THÁNH.

  1. Vào đề.

Hằng ngày các em được sống trong sự yêu thương, chăm sóc của ba mẹ, các em có vui không? Các em biết không, Chúa cũng yêu thương các em vô cùng. Ngài biết mọi điều chúng ta cần và Ngài luôn đáp ứng đúng lúc.

  1. Bài học.

(Vừa kể vừa cho các em xem mô hình căn lều của  người Hê-bơ-rơ). Môi-se và người Hê-bơ-rơ thoát khỏi xứ Ai-cập an toàn. Họ băng qua biển lớn, và đang tiến đến vùng đất tươi đẹp mà Đức Chúa Trời hứa ban cho họ. Trước hết, họ phải đi qua đồng vắng, nơi đó không có nhà cửa, không có nước, chỉ có nắng nóng và cát đá mà thôi.

Họ đi trong đồng vắng đã ba ngày, không có nước uống. Họ khát khô cổ, càng lúc càng khát. Không chịu nổi nữa, họ kêu la rên rỉ: “Nước!” Nhưng trong sa mạc làm gì có nước uống. Đến lúc họ kiếm được nước thì nước bị đắng, uống không được. Họ bắt đầu lằm bằm, oán trách Môi-se. Họ quên những việc Đức Chúa Trời đã giúp họ, nhưng Môi-se thì không bao giờ quên.

(Giáo viên thả cành cây vào thau nước). Môi-se cầu nguyện, Đức Chúa Trời dạy ông chặt một cành cây thả xuống nước. Môi-se vâng lời, và thật kỳ diệu! Nước hóa ra ngọt. Dân chúng uống thỏa thích. Họ cảm thấy khỏe khoắn và vui vẻ trở lại.

Nhưng vài tuần sau, họ lại lằm bằm, oán trách, vì đã cạn thức ăn đem theo từ Ai-câp. Họ không thể tìm được thức ăn trong sa mạc. Người Hê-bơ-rơ lại oán trách Môi-se: “Ông dẫn chúng tôi đến đây làm chi? Chúng tôi muốn trở về Ai-cập. Ở đó tuy phải làm khổ cực, nhưng còn có thức ăn; còn ở sa mạc nầy, chắc chúng tôi sẽ chết đói”.

Môi-se lại cầu nguyện. Đức Chúa Trời chỉ cho ông cách giải quyết. Môi-se tập trung người Hê-bơ-rơ lại và nói: “Chiều nay, mọi người sẽ thấy Đức Chúa Trời, Đấng đã dẫn chúng ta ra khỏi Ai-cập là thật. Ngài luôn chăm sóc chúng ta và ban cho chúng ta mọi sự cần dùng”.

Đến chiều tối, người Hê-bơ-rơ đang chờ đợi, bỗng từ đâu không biết, hàng ngàn hàng vạn con chim cút bay đến rợp cả bầu trời (cho các em xem hình chim cút). Chúng bao phủ và đậu trên trại của người Hê-bơ-rơ. Thế là người Hê-bơ-rơ có thịt ăn dư dật.

(Cho các em xem thức ăn màu trắng). Sáng hôm sau, khi dân Hê-bơ-rơ ra khỏi trại, họ thấy trên mặt đất có vật gì nhỏ, tròn, màu trắng như hạt sương. Họ hỏi nhau: “Cái gì thế nhỉ?” Môi-se giải thích: “Đó là thức ăn Đức Chúa Trời ban cho chúng ta”. Họ nếm thử, thấy thức ăn đó ngon, ngọt như bánh mật ong. Họ gọi đó là ma-na. Mỗi sáng, người Hê-bơ-rơ đi lượm ma-na đủ dùng cho gia đình trong ngày hôm đó. Bây giờ họ lại vui vẻ, nhưng không phải lúc nào họ cũng vui vẻ như vậy.

            Người Hê-bơ-rơ tiếp tục cuộc hành trình tiến về đất hứa. Một lần nữa họ không có nước uống và họ lại oán trách Môi-se. Họ không nhớ Đức Chúa Trời đã từng ban thức ăn, nước uống cho họ. Họ chỉ biết họ đang khát. Họ không ngừng trách móc Môi-se. Môi-se nói: “Sao các ngươi cứ oán trách mãi? Đến bao giờ các ngươi mới tin vào sự chăm sóc của Đức Chúa Trời?” Người Hê-bơ-rơ vẫn tiếp tục lằm bằm: “Chắc ông muốn chúng tôi chết. Ở Ai-cập chúng tôi luôn có đủ nước uống”.

Môi-se cầu nguyện với Chúa: “Đức Chúa Trời ôi, con phải làm gì?” Đức Chúa Trời chỉ cho Môi-se biết phải làm thế nào. Môi-se dẫn dân sự đến gần một hòn đá lớn, tay cầm gậy, ông đập vào hòn đá (giáo viên diễn tả theo hành động của Môi-se, lấy gậy đập vào hòn đá). Lạ thay, một dòng nước từ hòn đá phun ra! Thế là mọi người đều có nước uống. Họ mừng rỡ vô cùng!

Tuy người Hê-bơ-rơ luôn oán trách, nhưng Đức Chúa Trời luôn ở cùng và chăm sóc cho họ. Đức Chúa Trời muốn mọi người luôn tin cậy nơi Ngài.

  1. Ứng dụng.

– Hướng dẫn các em mở tập học viên bài 11. Dùng các câu hỏi trong mục “Cùng suy nghĩ” để ôn lại bài học.

– Giáo viên nói với các em: Các em biết Đức Chúa Trời đã cung cấp thức ăn cho các em như thế nào? Các em có thể chia sẻ lại cho các bạn cùng nghe.

– Hướng dẫn các em tìm xem quần áo và thức ăn ở chỗ nào trong hình. Đánh dấu “X” vào những thứ em tìm ra. Đức Chúa Trời đã cung cấp cho chúng ta những gì? Nếu Ngài không cung cấp, chúng ta sẽ ra sao?

Post CommentLeave a reply