CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO BAN THANH NIÊN. CHÚA NHẬT 14.04.2024
By Lee Vi in Thanh niên on 9 Tháng Tư, 2024
Chúa nhật 14.04.2024.
- Đề tài: TRƯỞNG THÀNH TRONG THỬ THÁCH.
- Kinh Thánh: Sáng thế Ký 32:3; 33:17.
- Câu gốc: “Tôi lấy làm hèn mọn không đáng chịu các ân huệ và các điều thành thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi tớ Ngài” (Sáng thế Ký 32:10).
- Đố Kinh Thánh: Ê-xơ-tê 1-5.
- Thể loại: Giải đáp thắc mắc.
* CHỈ DẪN: Xem chỉ dẫn Chúa nhật 14.01.2024.
* TÀI LIỆU THAM KHẢO.
Trưởng thành là điều ai cũng mong muốn; nhất là được trưởng thành về phần tâm linh. Ai làm việc với những người “Nói như con trẻ, tư tưởng như con trẻ, suy xét như con trẻ” (1Cô-rinh-tô 13:11a) thì mệt lắm. Nhưng ai làm việc với kẻ thành nhân thì sướng lắm vì họ đã “bỏ những điều thuộc về con trẻ” (1Cô-rinh-tô 13:11b). Để đạt đến mức trưởng thành không phải là chuyện dễ, bệnh còi cọc tâm linh là thứ bệnh mà nhiều tín hữu vẫn thường mắc phải. Bệnh này thuộc loại bất trị, vô phương cứu chữa. Chỉ có Đức Thánh Linh là vị Thầy thuốc duy nhất chữa được bệnh này thôi. Gia-cốp đã bắt đầu đời sống mình như một con trẻ. Háu ăn, háu đá (tâm linh) muốn thì tìm cách thỏa mãn mà không biết nghĩ gì đến hậu quả. Chính vì vậy, Gia-cốp đã phải chạy trốn, lìa bỏ cả cha già, mẹ yếu để tìm đường sống.
Bài học hôm nay chúng ta không học về đời sống Gia-cốp nữa. Ông đã được Chúa gọi bằng tên mới Y-sơ-ra-ên (có nghĩa là chiến đấu với Chúa) Gia-cốp là con ngựa chứng, Y-sơ-ra-ên là con ngựa đã thuần chịu dây cương, giúp ích cho người cưởi nó.
- SỰ KHIÊM NHƯỜNG THÀNH THẬT (Sáng thế Ký 32:9-11).
Khiêm nhường là một đức tính cao trọng nhưng ít người có được. Chúa đã từng dạy “phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy… phước cho những kẻ nhu mì vì sẽ hưởng được đất” (Ma-thi-ơ 5). Đầu mối của sự thành công, của hạnh phúc phải được bắt đầu bằng hai chữ “nhu mì”. Gia-cốp trên đường chạy trốn đã mất đi tất cả, tối ngủ gối đầu trên hòn đá, khi trở về ông đã tự thuật rằng “khi qua sông Giô-đanh, tôi chỉ có cây gậy” (Sáng thế Ký 32:10b). Đây là lần đầu tiên Gia-cốp biết hạ mình, cầu nguyện. (Các nhà giải kinh cho rằng Sáng thế Ký 28:20-21 chỉ là lời hứa). Trong lời cầu nguyện Gia-cốp gọi Đức Chúa Trời là Ê-lô-him, ám chỉ đến giao ước mà Chúa lập với Áp-ra-ham, ông nội mình; danh xưng thứ hai, Đức Giê-hô-va để nói đến mối quan hệ và ơn cứu chuộc mà Chúa dành cho ông. Một nhà văn có tiếng, Simone Weil đã nói câu này: “Khiêm nhường là sự khước từ sống ngoài Chúa”. Rất hay! Người khiêm nhường là người thật sự biết sống nép mình trong ánh sáng và vinh quang của Chúa.
- GIA-CỐP KHẮC PHỤC NỘI TÂM (Sáng thế Ký 32:24-30).
Đoạn Kinh Thánh chúng ta học là đoạn Kinh Thánh hết sức cảm động. Gia-cốp sắp đối diện với Ê-sau, chưa biết lành dữ thế nào. Gia-cốp cần người hỗ trợ tinh thần ông. Nhưng sự thật khác hẳn. Câu 24 là câu rất có ý nghĩa “Một mình Gia-cốp ở lại”. Một mình, không còn ai hết đã nói lên trọn vẹn cảm giác cô độc của Gia-cốp. Tạ ơn Chúa cho giờ phút cô độc tuyệt vời này. Đức Chúa Trời thường hay tiếp xúc với con người khi họ cô đơn nhất. Muốn tương giao với Chúa, chúng ta cần có thì giờ thanh vắng, yên tĩnh. Chỉ một mình với Chúa và không có ai khác. Sau đêm gặp Chúa tại Phê-ni-ên, Gia-cốp kể lại như sau: “Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh hồn tôi được giải cứu” (Sáng 32:30). Cuộc vật lộn đó nói lên điều gì? Theo tôi, cuộc vật lộn đó có một ý nghĩa sâu nhiệm. Đức Chúa Trời muốn làm chủ cuộc đời Gia-cốp và bằng chứng hiển nhiên là sự đổi tên Gia-cốp thành Y-sơ-ra-ên (chiến đấu với Chúa). Mỗi người trong chúng ta cần có những kinh nghiệm như vậy. Cô độc chưa hẳn là điều xấu mà nhiều khi là cơ hội để đến được lắng nghe tiếng Chúa, tiếp xúc với Chúa để Chúa thay đổi nội tâm để cho đời sống tâm linh tăng trưởng.
III. GIA-CỐP LÀM HOÀ VỚI ANH (Sáng thế Ký 33:1-4).
Chúng ta thường hay tha thứ những người lầm lỗi. Lỗi lầm là bản chất cố hữu của con người. Ai là người mà không từng lầm lỗi? Thấy người khác lầm lỗi rồi nhục mạ, xỉ vả, có thái độ khinh khi thì thật là hẹp hòi, không tự xét mình. Chúa dạy xét mình rồi mới xét người vì “chân mình thì lấm bê bê, lại cầm bó đuốc đi rê chân người” là hành động hết sức kỳ cục. Bài học hôm nay đáng cho chúng ta học hỏi về lòng ăn năn và đức tính tha thứ. Hình ảnh thật tuyệt vời, hai anh em mười mấy năm xa cách, bây giờ gặp lại nhau, nước mắt tuôn tràn, tay bắt mặt mừng, còn hình ảnh nào đẹp hơn? Bởi đâu có được sự đó? Về phía Gia-cốp chúng ta ghi nhận được bốn điều sau:
(1) Gia-cốp biết lỗi mình.
(2) Gia-cốp tin lời Chúa hứa.
(3) Gia-cốp khiêm nhường (thấy mình không xứng đáng).
(4) Gia-cốp chân thật (không lừa phỉnh nữa).
Tội không thể “rửa” mà sạch. Tội cần được tha. Và sự tha tội chỉ có khi người phạm lỗi biết ăn năn. Tin vào lời Chúa hứa là yếu tố thứ hai. Một học giả Thánh Kinh đã nói câu này: “Quên lời Chúa hứa sẽ mất niềm vui… Nhớ lời Chúa hứa có được mọi sự”. Yếu tố thành công của Gia-cốp là ông nhớ lời Chúa hứa. Chính điều này tạo nên quyết tâm làm hòa với anh. Khiêm nhường cũng góp phần rất quan trọng. Kẻ không khiêm nhường sẽ sống cô độc suốt đời, chẳng có ai làm bạn. Người khiêm nhường biết nép mình trong Chúa. Mọi việc người làm chỉ vì vinh quang của Chúa và cho tình thương với tha nhân. Yếu tố cuối cùng là sự chân thật. Tạ ơn Chúa, một người có tên là Gia-cốp (kẻ chiếm quyền) bây giờ là người biết sống lương thiện, chân thật, cuộc đời trắc trở của Gia-cốp vẫn được Chúa dìu dắt uốn nắn để thành người có ích.
Điều đáng học hỏi khác là tinh thần tha thứ của Ê-sau. Đem 400 người đi đón em, nhìn thấy em mình thân tàn ma dại, những bước đi chao đảo, lòng hận thù như tan biến để nhường lại một xúc động chân thật yêu thương. Quá khứ hận thù qua đi, một chiếc cầu thân thương đã được bắt lại. Đoạn 33 câu 4 là câu Kinh Thánh tuyệt vời, chúng ta cần học hỏi. Hai anh em gặp nhau, ôm nhau cùng khóc vì nỗi vui mừng dâng trào.
* Bài học áp dụng:
- Chúng ta học điều gì từ sự khiêm nhường của Gia-cốp? Chúng ta nên áp dụng vào đời sống thế nào? (Sáng thế Ký 32:9-11).
- Thay đổi là bằng chứng. Gia-cốp chiến đấu với Chúa, với nội tâm, với niềm tin để rồi thay đổi, lớn lên, làm con ngựa có dây cương thay vì là con ngựa hoang chạy nơi rừng núi. Chúng ta học được điều gì nơi Gia-cốp? Nơi sự trưởng thành thuộc linh của ông? (Sáng thế Ký 32:24-30).
- Yếu tố của sự hòa thuận là gì? Yếu tố nào giúp Gia-cốp thành công? Yếu tố nào giúp Ê-sau quên đi thù hận cũ? (Sáng thế Ký 33:1-4).
- Cả Gia-cốp và Ê-sau là những người đã trưởng thành đáng cho chúng ta học hỏi. Thời gian vẫn là liều thuốc bổ mà Đức Chúa Trời thường dùng để chữa lành vết thương lòng tưởng chừng như không bao giờ hàn gắn được. Xin Chúa giúp chúng ta học được các đức tính cao quí của Gia-cốp và Ê-sau.