Ngày: Tháng Hai 10, 2015
Sundar Singh
in DANH NHÂN on 10 Tháng Hai, 2015
Sundar Singh
Sundar là con trai út của một gia đình quí tộc ở Ấn Độ. Gia đình, giòng tộc ông rất giàu có. Ông lớn lên được cha gửi vào trường Tin lành để học. Sundar có nhiều ưu tư về tôn giáo. Một hôm, Sundar được giáo viên của mình nói về Chúa Giê-xu và biếu cho Sundar một quyển Kinh Thánh Tân ước. Sundar rất ghét Tin lành và chống đối, nhưng những lời làm chứng của giáo viên khiến em suy nghĩ và bị dằn vặt khủng khiếp trong tâm hồn. Sundar cảm thấy tâm hồn mình bất an và như có một gánh nặng bao trùm tâm trí em. Em không chịu nổi tình trạng này. Em nhất quyết vào phòng riêng giam mình trong phòng vì nỗi sầu khổ và bị dằn vặt về tội lỗi. Em đã đến với tôn giáo của mình là đạo Singh để mong tìm được giải thoát cho tâm hồn. Nhưng gánh nặng ấy cứ đè mãi trên em và cuối cùng em đã đến với Chúa Giê-xu. Em quỳ gối thưa với Ngài rằng: “Nếu thật có Chúa Giê-xu xin bày tỏ Ngài cho con biết”. Đến đêm thứ ba, em thấy ánh sáng sáng rực phòng em và nghe có tiếng phán êm dịu rằng: “Ta là Giê-xu đây”. Em quỳ gối ăn năn tội lỗi và tiếp nhận Chúa Giê-xu vào lòng làm Cứu Chúa của mình. Lạ thay! Em thấy gánh nặng trong tâm hồn không còn và có một niềm vui kỳ lạ xâm chiếm lòng em. Em vui mừng quá đỗi và không thể nín lặng em chạy vào cho cha em hay là mình không còn sầu khổ nữa và mình đã tin Chúa Giê-xu. Ngài đã ban cho em lòng bình an như thế nào. Cha của em sửng sốt vì nghe con báo tin đã tin Chúa Giê-xu, cha của em đâu biết được em cũng đã ghét Tin lành và đã đốt Kinh Thánh. Em mong tìm ra chân lý và giam mình trong phòng và muốn ra đường rầy xe lửa để tự tử. Bây giờ em cảm thấy niềm vui tràn ngập và muốn chia sẻ niềm vui đó cho cha. Cha em cự tuyệt và nhất quyết bắt Sundar phải bỏ Chúa. Vốn một gia đình sùng kính đạo Singh nên cha em cố gắng dùng mọi biện pháp để Sundar phải bỏ Chúa. Sundar có một ông chú rất giàu có, ông đem Sundar xuống một cái hầm và giở rương vàng bạc, châu báu và nói với Sundar rằng: “Nếu cháu bỏ Cơ Đốc giáo, chú sẽ cho cháu hết gia tài này”. Nhưng Sundar nhất định từ chối và cương quyết không từ bỏ Chúa Giê-xu.Người cha bèn đem Sundar đến vị tiểu vương để mong sẽ nhờ uy quyền mà Sundar sẽ bỏ Chúa. Nhưng vẫn không có kết quả.Cuối cùng gia đình hiệp lại đãi bữa ăn cuối cùng và đuổi Sundar đi. Sundar đi tàu lửa đến những người bạn và các giáo sĩ. Nhưng Sundar đã bị trúng độc của gia đình. Em đến được trường học của em và bác sĩ được mời đến nhưng ông lắc đầu, bó tay trước một thứ độc dược cực mạnh này. Bác sĩ nói: “Thuốc độc này ai uống phải thì phải chết mà thôi”. Bác sĩ cũng buồn bã ra về và ông nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ đến đưa xác em”. Nhưng Sundar tin rằng Chúa sẽ cứu mình thoát chết. Ngày hôm sau, bác sĩ trở lại và kinh ngạc thấy Sundar không chết mà sức khỏe hồi phục. Bác sĩ thấy quyền năng kỳ diệu đó, ông đã tiếp nhận Chúa làm Cứu Chúa của mình.Sau đó Sundar được tiếp tục học và học về Chúa. Ông ra đi giảng Tin lành của Chúa ở Ấn Độ và ở Tây Tạng. Ông cũng bận một áo vàng như các tu sĩ Ấn Độ để đi giảng Tin lành. Một số người nghe và yêu mến ông. Nhưng nhiều người chống đối. Sundar bắt đầu cuộc hành trình đến Tây Tạng và phải qua dãy Hy-mã-lạp-sơn đầy nguy hiểm và cướp bóc dọc đường. Nhưng ông quyết băng qua dãy núi đó để vào tận nơi mà ít ai dám đến vì đường đi quá khó khăn và hiểm trở. Một hôm ông đi cùng với một người dẫn đường và phải băng qua một đoạn đường có bão tuyết. Ông đang đii thì nghe có tiếng người rên rỉ ở dưới lớp tuyết. Ông quyết định dừng lại để cứu người bị nạn nhưng người dẫn đường không bằng lòng và hối ông phải đi gấp, nếu không trời tối chưa tới nơi phải trọ, chắc chết dọc đường. Sundar dừng lại cứu người bị nạn, còn người dẫn đường tiếp tục đi.Sundar cõng người bị nạn và cả hai nương nhau và vì cố gắng cõng người bị nạn và cả hai đã chuyền hơi ấm cho nhau và cuối cùng họ đã đến nơi trọ bình an, con người dẫn đường đã chết dọc đường vì bị lạnh cóng.Có lần Sundar bị cướp đón đường nhưng ông không sợ hãi mà giảng Tin lành cho bọn cướp, họ chịu sự cảm động vì thấy Sundar không sợ bọn họ mà còn làm chứng về Chúa Giê-xu cho họ. Cuối cùng bọn cướp đã bỏ đi và không cướp bóc dân làng, đó là do tình yêu của Chúa đụng đến tấm lòng họ. Nhiều nơi biết Sundar nên các đạo sĩ Tây Tạng sợ họ bị mất ảnh hưởng của mình nên tìm cách trục xuất và hãm hại Sundar. Một hôm, Sundar giảng Tin lành ở một làng nọ thì bị các đạo sĩ Tây Tạng bắt và giao cho vị đạo sĩ trưởng. Ông ta ra lệnh bỏ Sundar xuống giếng và ở dưới đó có biết bao là đầu lâu. Họ thách Sundar xem Đức Chúa Trời của ông có giải cứu ông không? Sundar nằm dưới giếng sâu không biết đã mấy ngày. Ông cầu nguyện xin Chúa giải cứu con, vừa đói, vừa khát nhưng Sundar tin rằng Chúa có chương trình tốt đẹp cho mình. Một hôm, ông nghe như có ai trên miệng giếng và đang mở khóa, miếng sắt miệng giếng được nhắc lên và có sợi dây chuyền xuống giếng và bảo: “Sundar hãy nắm chặt lấy dây, ông thấy mình được nhấc bổng lên, không khí bên trên làm cho ông khỏe lại. Người đó cho ông ăn và bảo ông hãy đi đi. Thế là hôm sau, ông vào làng tiếp tục giảng Tin lành của Chúa. Vị đạo sĩ trưởng nghe Sundar đang giảng Tin lành thì tưởng có người phản mình, lấy cắp chìa khóa, nhưng chìa khóa vẫn còn nguyên ở đó. Ông kêu Sundar đến và hỏi. Sau đó, ông sợ hãi và nghĩ là vị thần linh của Sundar đã giải cứu ông ta và không khéo vị thần linh ấy giáng họa trên họ nên đuổi Sundar đi nơi khác.Một lần khác ông đang giảng Tin lành ở một làng nọ thì bị bắt và người ta đã bó ông vào da trâu tươi và may lại rồi đem phơi nắng ông. Da trâu phơi nó sẽ khô và co lại làm cho nạn nhân sẽ bị chết một cách đau đớn. Nhưng lạ thay! Họ thấy Sundar vẫn còn sống và một lần nữa lại có người đang đêm đến cắt dây và để ông đi. Vị đạo sĩ Tin lành này vẫn trung tín với Chúa, rao giảng Tin lành của Chúa và kinh nghiệm quyền năng của Chúa cho đời sống mình. Ông trở về Ấn Độ và vì những lần gặp thử thách bị lạnh buốt của cơn bão tuyết nên sức lực của ông kém đi. Nhưng Sundar thật sung sướng vì cha ông đã tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa và giúp ông tài chánh để đi thăm bạn bè, tiếp tục giảng Tin lành. Dầu sức yếu nhưng ông quyết định đi Tây Tạng một lần nữa và ông đã mấ tích luôn không ai biết Sundar đã sống hay chết và làm được những gì sau lần đi cuối cùng đó. Sundar đã biết chắc Đấng mình tin và phó thác cả cuộc đời mình cho Đấng đó vì biết rằng sự hoạn nạn tạm và nhẹ này không đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến, mão triều thiên vinh hiển Chúa dành cho Sundar nơi Thiên đàng. Chúa Giê-xu phán: “Ai hầu việc Ta thì Cha Ta ắt tôn quý người” (Giăng 12:26) và những kẻ dắt đem nhiều linh hồn về với Chúa sẽ sáng láng như các ngôi sao đời đời mãi mãi.Qua gương sống và hầu việc Chúa của Sundar nhiều người được cứu và được biến đổi đến nỗi kẻ cướp cũng được tình yêu Chúa bắt phục. Còn đời sống chúng ta thì sao? Chúng ta có là nguồn phước cho kẻ khác để tái diễn cuộc đời Chúa Giê-xu trên đất cho nhiều người biết Chúa và chạy đến với Ngài không? Cầu xin Chúa dạy dỗ và hướng dẫn chúng ta để chúng ta sống một cuộc đời tận trung, trung tín với Chúa như vị thánh Sundar không? Không có gì khó với Đức Chúa Trời dù một người cha sẵn sàng đầu độc con trai mình để trở lại tin Chúa. Xin Chúa cho chúng ta sửa soạn để gặp Đức Chúa Trời mình như Sundar. Amen.