Latest News From Our Blog

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG PHỤ NỮ 13.01.2019

CHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG PHỤ NỮ 13.01.2019

By Rim Niê in PHỤ NỮ on 2 Tháng Tám, 2019

in PHỤ NỮ on 2 Tháng Tám, 2019

Chúa nhật 13.01.2019

  1. Đề tài: CHUẨN BỊ PHỤC VỤ.
  2. Kinh Thánh: Công-vụ 1:1-26.
  3. Câu gốc: “Lúc ở với các sứ đồ, Ngài dặn rằng đừng ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, nhưng phải ở đó chờ điều Cha đã hứa” (Công-vụ 1:4).
  4. Đố Kinh Thánh: 1Ti-mô-thê 4-6.
  5. Thể loại: Chia sẻ.

* CHỈ DẪN: Chia sẻ.

  1. Mời người chia sẻ từ hai tuần trước.
  2. Ghi ra giấy đề tài, phần Kinh Thánh làm nền, câu gốc, phần Kinh Thánh tham khảo và trao cho người chia sẻ để người ấy chia sẻ đúng nhu cầu và chương trình của Ban Phụ nữ. Nếu người chia sẻ cần, xin cho mượn cả phần tài liệu tham khảo. Yêu cầu diễn giả dựa trên đề tài, phần Kinh Thánh, câu gốc, phần bố cục gợi ý trong tài liệu để soạn bài chia sẻ.

* TÀI LIỆU THAM KHẢO.

Người ta thường nói vạn sự khởi đầu nan. Hầu như bất kỳ việc gì bắt đầu cũng đều khó. Việc càng quan trọng bắt đầu càng khó khăn. Bởi vậy, cho nên muốn thực hiện một công tác mới cách thành công, ai nấy đều cần phải chuẩn bị cách chu đáo. Công tác quan trọng của Hội Thánh ban đầu là công tác truyền giáo. Công tác này đòi hỏi sự vâng phục, tin cậy, dấn thân và thường xuyên tương giao với Chúa qua sự cầu nguyện, học Kinh Thánh, thờ phượng, chứng đạo.

Để chuẩn bị cho sự hầu việc Chúa cách ý nghĩa và kết quả, môn đồ của Chúa cần siêng năng học Lời Chúa để hiểu rõ lời hứa cùng công tác Chúa trao phó. Khi đã hiểu rõ thánh ý và đường lối của Chúa, môn đồ của Chúa cần sống theo Lời Chúa hầu có thể làm trọn công tác Chúa trao phó.

  1. Lời Hứa (Công-vụ 1:4-5).

Công vụ các sứ đồ là sách viết về lịch sử Hội Thánh trong thế kỷ ban đầu. Trong lịch sử Hội Thánh, công tác truyền giáo là công tác quan trọng hơn hết. Để khởi đầu công tác này, Chúa Giê-xu cẩn thận căn dặn môn đồ đừng ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem. Họ cần ở lại trong thành, chờ đợi điều Chúa hứa cùng họ. Chúa hứa rằng Ngài sẽ làm lễ báp-têm cho họ bằng Đức Thánh Linh.

Trước đó, Giăng đã từng làm lễ báp-têm cho môn đồ của mình về sự ăn năn để được tha tội. Khi Chúa Giê-xu đi khắp các thành, các làng, giảng dạy trong các nhà hội, chữa lành các thứ tật bệnh cho họ. Phép báp-têm của Chúa Giê-xu khác với lễ báp-têm của Giăng ở điều này: Trong khi lễ báp-têm của Giăng chỉ tượng trưng cho sự ăn năn để được tha tội thì phép báp-têm của Chúa Giê-xu còn tượng trưng cho sự sống mới đầy ý nghĩa và phong phú.

Đang khi Chúa Giê-xu còn tại thế Ngài đã từng hứa ban Đức Thánh Linh cho những người tin nhận Ngài. Đến lúc Chúa Giê-xu lên trời, Đức Thánh Linh là Đấng tiếp nối công việc của Chúa Giê-xu trên dương thế trong đời sống của những người tin theo Chúa. Đức Thánh Linh là Đấng Yên ủi, dạy dỗ, dẫn dắt, thêm sức. Không có Đức Thánh Linh trong đời sống, con cái Chúa chẳng làm chi được. Khi được Đức Thánh Linh ngự trị, con cái Chúa có thể làm được những sự tốt lành nhờ Đấng ban thêm sức cho mình. Đó là lý do Chúa căn dặn các môn đồ ngày xưa phải kiên nhẫn chờ đợi Đức Thánh Linh.

Nếu môn đồ của Chúa bắt đầu sớm, không ở dưới sự dạy dỗ, dẫn dắt, thêm sức của Đức Thánh Linh thì cho dù họ có nhọc nhằn, lao khổ đến mấy cũng khó có thể thành công. Trong khi họ gặp hoạn nạn, nếu không có Đức Thánh Linh an ủi, rất có thể họ dễ ngã lòng. Chúa muốn con cái Chúa bắt đầu cách vững vàng, chắc chắn.

  1. Công Tác (Công-vụ 1:6-8).

Công tác Chúa trao phó cho các môn đồ rất rõ ràng. Các môn đồ có bổn phận đi ra truyền giáo khắp nơi, khởi sự ở nơi gần, rồi đến những nơi xa hơn, cho đến khi chu toàn trách nhiệm. Từ gần đến xa, từ dễ đến khó, từ đơn giản đến phức tạp là tiến trình tự nhiên và hợp lý.

Trẻ sơ sinh bú sữa, ăn cháo, ăn thức ăn tán nhuyễn trước khi có thể ăn cơm. Chúng nó tập lật, tập bò, đứng chựng, tập giữ thăng bằng trước khi có thể bước đi cách tự nhiên. Học sinh đến trường tập nhận diện phụ âm, nguyên âm trước khi ráp chữ và tập đọc từng chữ. Cũng vậy, môn đồ của Chúa thường được Chúa trao phó bổn phận nho nhỏ trước khi Ngài ủy thác cho họ những nhiệm vụ lớn lao hơn hết.

Phi-e-rơ là môn đồ có lòng sốt sắng, nhiệt thành hơn hết trong số các môn đồ của Chúa ngày xưa. Khi nghe Chúa phán bảo trước về sự chết của Ngài, ông nói ngay: “Dầu mọi người vấp phạm vì cớ thầy, song tôi chắc không bao giờ vấp phạm vậy. Đức Chúa Giê-xu phán rằng: “Quả thật, ta nói cùng ngươi, chính đêm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối ta ba lần” (Ma-thi-ơ 26:33-34).

Chúa Giê-xu biết sức lực của các môn đồ. Chúa biết khả năng của họ. Ngài muốn trao cho họ cái ách dễ chịu và cái gánh nhẹ nhàng. Khi môn đồ của Chúa dâng mình hầu việc Ngài, Chúa muốn công việc họ làm được đầy vui thỏa. Khi họ đi ra để làm chứng về Ngài, Chúa muốn họ đi ra với tấm lòng tràn ngập bình an và nét mặt rạng rỡ niềm vui. Khi họ mở miệng thuật lại ơn lành Chúa ban cho họ, Chúa muốn họ nói ra lời ân hậu, có ích cho người nghe. Khi có người nào hoặc gia đình nào tiếp đón họ cách niềm nở, họ nên dâng vinh hiển lên Chúa. Nếu có hất hủi, xua đuổi họ, họ cũng chẳng nên buồn. Khi họ cầu chúc lời bình an mà người ta đón nhận, đó là điều tốt; song nếu người ta không nhận thì lời cầu chúc đó lại thuộc về họ. Như vậy, dù gặp nghịch cảnh hay thuận cảnh, họ vẫn cứ trung tín hầu việc Chúa hầu có thể mang đạo sự sống đến cho nhiều người.

  1. Vâng phục (Công-vụ 1:9-11).

Tin cậy và vâng phục Chúa là bổn phận tất yếu của môn đồ Đấng Christ. Chúa có thể chọn người có ảnh hưởng thật lớn trong xã hội. Chúa có thể chọn người có kiến thức uyên bác. Chúa cũng có thể chọn người có tài năng đặc biệt. Tuy nhiên, đặc tính chung của những người được Chúa tuyển chọn ngày xưa là tin cậy và vâng phục.

Có ảnh hưởng lớn trong xã hội là điều tốt. Có kiến thức uyên bác cần thiết cho việc học tập Lời Chúa và giải bày Lời Chúa cách mạch lạc dễ hiểu là điều tốt hơn. Có tài năng đặc biệt thường dễ trở nên hữu dụng cho công việc nhà Chúa là điều càng tốt hơn nữa. Tuy nhiên, có hết thảy những điều này mà thiếu sự tin cậy và vâng phục  thì quả là thiếu sót vô cùng lớn lao.

Chúa truyền phán cho các môn đồ ngày xưa nhờ Đức Thánh Linh giáng trên họ. Họ tin Lời Chúa. Họ vâng theo lời ấy và Chúa đã thưởng họ bằng sự vinh hiển chói lòa của Ngài khi Ngài thăng thiên. Những môn đồ được phước nhiều hơn cả là những môn đồ tin Chúa, theo Chúa cách trung tín và thấy rõ quyền năng của Ngài.

Khi các môn đồ đang đứng ngó chăm lên trời thì có một đám mây tiếp Ngài khuất đi. Trong khi các môn đồ còn đang sững sờ thì lại có tiếng từ trời phán cùng họ: “Hỡi người Ga-li-lê, sao các ngươi đứng ngóng lên trời làm chi? Giê-xu này đã được cất lên trời khỏi giữa các ngươi, cũng sẽ trở lại như cách các ngươi đã thấy Ngài lên trời vậy”.

  1. Cầu nguyện (Công-vụ 1:12-14).

Sau khi các môn đồ chứng kiến tận mắt sự thăng thiên vinh hiển của Chúa, họ đã làm gì? Họ nhóm hiệp lại để cầu nguyện trong phòng cao ở Giê-ru-sa-lem. Bác sĩ Lu-ca thuật rõ chi tiết là họ đồng lòng, hiệp ý với nhau mà cầu nguyện. Họ tiếp tục tương giao với Đức Chúa Trời qua sự tôn vinh, cảm tạ, cầu thay, nài xin, khẩn nguyện. Đối với họ, cầu nguyện là điều vô cùng quan trọng và thiết yếu. Cầu nguyện chẳng khác nào hơi thở của họ.

Trong phòng cao hôm đó có Phi-e-rơ, Giăng, Gia-cơ, Anh-rê, Phi-líp, Thô-ma, Ba-thê-lê-my, Si-môn Xê-lốt, và Giu-đa con của Gia-cơ. Hết thảy những người đó bền lòng đồng một ý mà cầu nguyện với các phụ nữ và Ma-ri là mẹ Đức Chúa Giê-xu cùng anh em Ngài. Ngoại trừ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt là kẻ phản Chúa, tất cả các môn đồ thân tín của Chúa đều có mặt trên phòng cao.

Có người nghĩ rằng vì sợ dòm ngó hoặc lùng bắt nên các môn đồ đã lên phòng cao. Thật ra, sự can đảm trong lòng các môn đồ mạnh hơn sự sợ hãi. Sự bình an của họ lớn hơn nỗi âu lo. Hơn nữa, các môn đồ vừa thấy Chúa yêu dấu của họ được cất lên trời. Tự nhiên họ muốn gần gũi với Chúa. Vừa được biệt riêng, lại vừa được gần Chúa hơn một chút dù sao vẫn thích hợp hơn, tốt hơn bất cứ nơi nào khác. Làm môn đồ của Chúa thì phải nhớ làm chứng tốt cho Chúa. Dù gần hay xa, ai nấy trong chúng ta đều phải nhớ tìm dịp tiện làm chứng cho Chúa mỗi ngày. Hội Thánh phát triển mạnh là Hội Thánh trung tín trong việc chứng đạo. Môn đồ hữu dụng của Chúa là môn đồ siêng năng trong việc chứng đạo.

Khi chứng đạo cá nhân, hoặc khi truyền giáo, chúng ta cần được Đức Thánh Linh hướng dẫn, ban cho sự khôn ngoan. Bổn phận của mỗi chúng ta là phải tin cậy Chúa, vâng phục Chúa và gần gũi với Chúa luôn luôn. Khi chúng ta đồng lòng, hiệp ý với nhau, thế nhân dễ thấy rõ chúng ta là con cái Đức Chúa Trời và bởi đó họ dễ tin Chúa hơn.

HIỂU BIẾT THƯỜNG THỨC

Tự làm mặt nạ không cần tốn nhiều tiền.

Dưa leo xắt miếng: Khi ăn dưa leo dư lại một khúc, xắt miếng mỏng dán lên mặt, đó là mặt nạ dưỡng trắng da rất tốt. Dưa leo để tủ lạnh, hiệu quả càng tốt.

Post CommentLeave a reply